AppTruyen
Thư viện
Cấu hình Crawler
Lắng Nghe Âm Thanh Thời Gian
Thời Đại Mật Ong
Edit Metadata
#1
Chương1
#2
Chương2
#3
Chương3
#4
Chương4
#5
Chương5
#6
Chương6
#7
Chương7
#8
Chương8
#9
Chương9
#10
Chương10
#11
Chương11
#12
Chương12
#13
Chương13
#14
Chương14
#15
Chương15
#16
Chương16
#17
Chương17
#18
Chương18
#19
Chương19
#20
Chương20
#21
Chương21
#22
Chương22
#23
Chương23
#24
Chương24
#25
Chương25
#26
Chương26
#27
Chương27
#28
Chương28
#29
Chương29
#30
Chương30
#31
Chương31
#32
Chương32
#33
Chương33
#34
Chương34
#35
Chương35
#36
Chương36
#37
Chương37
#38
Chương38
#39
Chương39
#40
Chương40
#41
Chương41
#42
Chương42
#43
Chương43
#44
Chương44
#45
Chương45
#46
Chương46
#47
Chương47
#48
Chương48
#49
Chương49
#50
Chương50
#51
Chương51
#52
Chương52
#53
Chương53
#54
Chương54
#55
Chương55
#56
Chương56
#57
Chương57
#58
Chương58
#59
Chương59
#60
Chương60
#61
Chương61
#62
Chương62
#63
Chương63
#64
Chương64
#65
Chương65
#66
Chương66
#67
Chương67
#68
Chương68
#69
Chương69
#70
Chương70: (Hoàn chính văn)
#71
Chương71: Ngoại Truyện (Toàn văn hoàn)
Exit Editor
Editing #13: Chương13
Save Content
Saved!
Title:
<div class="chapter-c" id="chapter-c" itemprop="articleBody"><p><strong>Chương 13</strong><strong>:</strong><strong> </strong><strong>Phủ một lớp đường</strong></p><p> </p><p>Đường Lâm Thâm giúp Lộ Đinh súc miệng, lau mặt bằng nước ấm. Lộ Đinh rất phối hợp, tuy nhiên cậu vẫn không dám nhìn thẳng anh.</p><p> </p><p>"Đinh Đinh muốn ngủ không?" Đường Lâm Thâm hỏi. Anh nhìn đồng hồ, đã bốn giờ sáng, trời gần sáng rồi.</p><p> </p><p>Lộ Đinh nhìn ra cửa, trông có vẻ lo lắng, cậu lắc đầu: "Em đợi mẹ."</p><p> </p><p>Lộ Nhã Phân ra ngoài nghe điện thoại đến giờ vẫn chưa quay lại.</p><p> </p><p>"Tôi ra xem thử nhé?"</p><p> </p><p>"Dạ." Lộ Đinh gật đầu, cậu thẹn thùng nói: "Cảm ơn bác sĩ Đường."</p><p> </p><p>Đường Lâm Thâm như bị ai đó bóp nghẹt cổ họng, anh muốn nói nhưng lại thôi.</p><p> </p><p>Đứa trẻ này ngây ngô thật, cần được dẫn dắt từ từ.</p><p> </p><p>Anh ra ngoài tìm Lộ Nhã Phân, thì thấy bà đứng ngay ngoài cửa không vào. Cuộc gọi đã kết thúc từ lâu, bà cầm điện thoại trong tay, vẻ mặt có vẻ rất lo lắng.</p><p> </p><p>"Chị Nhã Phân, có chuyện gì sao?" Đường Lâm Thâm hỏi.</p><p> </p><p>Mắt bà đỏ hoe, sắc mặt trắng bệch, còn tệ hơn lúc ở phòng cấp cứu.</p><p> </p><p>"Bác... bác sĩ Đường." Lộ Nhã Phân bối rối loay hoay tại chỗ, thói quen giống hệt Lộ Đinh: "Nhà tôi xảy ra chuyện rồi."</p><p> </p><p>Đường Lâm Thâm sững người, anh hỏi: "Cần tôi giúp gì không?"</p><p> </p><p>"Không... không cần." Lộ Nhã Phân như hồn bay phách lạc, nói xong thì ngẩng đầu lên: "Tôi mấy hôm tới không thể ở viện chăm Đinh Đinh được, tôi phải đi, tôi..."</p><p> </p><p>Bà không biết phải nói sao nữa.</p><p> </p><p>Đường Lâm Thâm cũng không hỏi cụ thể nhà bà có chuyện gì, bởi đó là chuyện riêng của người ta, anh không tiện xen vào.</p><p> </p><p>Chuyện giữa họ chỉ xoay quanh Lộ Đinh.</p><p> </p><p>Giờ Lộ Đinh sẽ không còn mẹ bên cạnh nữa.</p><p> </p><p>Lộ Nhã Phân mệt mỏi vô cùng, giờ người thân nào cũng cần đến bà, nhưng bà chỉ có một mình. Bà có thể phân thân làm ba sao? Rõ ràng là không thể.</p><p> </p><p>Đường Lâm Thâm vẫn rất đúng mực, không làm khó bà. Anh hỏi: "Trong nhà còn ai khác có thể đến chăm sóc em ấy không?"</p><p> </p><p>"Không còn ai cả."</p><p> </p><p>"Ồ..." Anh gật nhẹ: "Với tình trạng hiện tại của Đinh Đinh, chắc cũng không tiện thuê người ngoài chăm sóc."</p><p> </p><p>"Không tiện." Lộ Nhã Phân nói.</p><p> </p><p>Đường Lâm Thâm an ủi: "Đừng lo quá, chuyện gì rồi cũng sẽ có cách."</p><p> </p><p>Nhưng thực tế là, mọi con đường giải quyết đều bị Đường Lâm Thâm lặng lẽ mở sẵn ra rồi. Vừa thảo luận như bình thường, lại vừa kín đáo đưa ra ý kiến.</p><p> </p><p>"Tôi... tôi..." Lộ Nhã Phân như bị nước đến chân mới nhảy, bà bối rối vô cùng: "Tôi phải đi trước đã, khi nào bên đó ổn tôi sẽ quay lại, ngày mai, mai tôi sẽ quay lại."</p><p> </p><p>Đường Lâm Thâm hỏi: "Là chuyện rất rắc rối sao?"</p><p> </p><p>Lộ Nhã Phân gật đầu như sắp khóc tới nơi.</p><p> </p><p>"Chị Nhã Phân, nếu chị tin tôi, chị có thể giao Đinh Đinh cho tôi chăm... tạm." Anh biết câu nói có hơi mạo hiểm, nên nhanh chóng thêm vào chữ "tạm".</p><p> </p><p>Lộ Nhã Phân chưa kịp phản ứng lại với câu nói của anh: "Hả?"</p><p> </p><p>"Nếu có gì xảy ra, tôi sẽ gọi báo chị ngay. Nếu em ấy không quen có tôi bên cạnh, tôi cũng sẽ nói với chị để chị quay lại." Đường Lâm Thâm suy nghĩ rồi mỉm cười, giọng anh đầy thân thiện: "Chị Nhã Phân, lo xong việc gấp trước đã, đừng tự ép mình quá."</p><p> </p><p>Lộ Nhã Phân nghe vậy mà thấy cay sống mũi. Bà cũng ngại làm phiền anh: "Nhưng tôi thấy cậu cũng bận, như vậy có phiền cậu không?"</p><p> </p><p>"Không đâu." Đường Lâm Thâm vẫn rất ôn hòa đáp: "Em ấy là bạn tôi mà, là bạn thân đấy."</p><p> </p><p>Chỉ một câu "bạn thân" này của anh mà Lộ Nhã Phân cũng không tiện từ chối. Hơn nữa, bà cũng không có lựa chọn nào khác.</p><p> </p><p>"Vậy được." Bà mệt mỏi mỉm cười: "Cảm ơn bác sĩ Đường."</p><p> </p><p>Đường Lâm Thâm gật đầu: "Không có gì. Chị muốn quay lại phòng ngủ một chút không? Đinh Đinh còn đang đợi."</p><p> </p><p>"Không, tôi phải đi ngay."</p><p> </p><p>Đường Lâm Thâm suy nghĩ một lát, tay anh vẫn đặt trên tay nắm cửa, xoay nhẹ cửa rồi mở ra: "Chị Nhã Phân, vào nói với em ấy một tiếng đi, để em ấy đỡ lo."</p><p> </p><p>Lộ Nhã Phân giằng co trong lòng, cuối cùng cũng bước vào.</p><p> </p><p>Họ luôn hy vọng một ngày nào đó Lộ Đinh có thể tự lập bước đi, nhưng trong những lúc quan trọng, họ lại luôn giấu cậu chuyện gì đó. Cái kiểu "vì tốt cho Lộ Đinh" ấy, có lẽ chính là hòn đá cản đường cậu tự đứng lên.</p><p> </p><p>Thẳng thắn mới là cách giúp đỡ lớn nhất.</p><p> </p><p>Đường Lâm Thâm đóng cửa phòng bệnh, anh khoanh tay dựa vào tường, nhắm mắt chờ đợi.</p><p> </p><p>Hai người không nói chuyện lâu, chỉ nửa tiếng sau là Lộ Nhã Phân đã đi ra. Trông bà vẫn ổn, chắc là hai mẹ con không đến mức ôm nhau khóc.</p><p> </p><p>Đồ đạc bà mang theo rất ít, một cái balo là chứa đủ.</p><p> </p><p>"Bác sĩ Đường, tôi nói rõ với Đinh Đinh rồi, thằng bé nói không sao." Lộ Nhã Phân hơi áy náy: "Mấy hôm nay phiền cậu quá, có gì cứ gọi tôi."</p><p> </p><p>"Vâng." Đường Lâm Thâm đứng thẳng lên, anh nhẹ nhàng gật đầu.</p><p> </p><p>Lộ Nhã Phân đi rất nhanh, rất dứt khoát. Đường Lâm Thâm nhìn bà ra khỏi bệnh viện, rồi cũng không vội vào lại phòng.</p><p> </p><p>Anh đang đợi Lộ Đinh tiêu hóa hết thông tin, chắc chắn tâm trạng của cậu đang không tốt.</p><p> </p><p>Đường Lâm Thâm nhìn đồng hồ đếm đến ba trăm, vừa đúng năm phút. Anh gõ cửa, dịu dàng nói: "Đinh Đinh?"</p><p> </p><p>"Dạ." Lộ Đinh đáp rất nhanh, c** nh* giọng gọi: "Bác sĩ Đường."</p><p> </p><p>Đường Lâm Thâm hỏi: "Muốn ngủ chưa?"</p><p> </p><p>Giọng Lộ Đinh đầy tâm sự, cậu nói: "Không ngủ được..."</p><p> </p><p>Đường Lâm Thâm có hơi sững lại, rồi anh hỏi: "Khó chịu lắm sao?"</p><p> </p><p>"Cũng... cũng bình thường." Lộ Đinh đáp: "Không khó chịu."</p><p> </p><p>"Ừm." Đường Lâm Thâm dịu giọng: "Vậy... tôi vào được không?"</p><p> </p><p>Trong phòng bệnh không có tiếng trả lời. Đường Lâm Thâm nghĩ có lẽ cậu đang buồn nên không muốn bị làm phiền, anh vừa mới bước lùi nửa bước thì Lộ Đinh bỗng cất giọng, vừa ngơ vừa ngoan hỏi: "Bác sĩ Đường, cửa... khóa rồi ạ?"</p><p> </p><p>"..." Đường Lâm Thâm cười cười: "Chưa."</p><p> </p><p>Giọng Lộ Đinh càng lúc càng nhỏ: "Vậy... sao anh không vào?"</p><p> </p><p>Đường Lâm Thâm hiểu ý cậu, anh dở khóc dở cười, đẩy cửa bước vào.</p><p> </p><p>"Tôi phải hỏi trước chứ." Anh làm bộ tủi thân: "Lỡ em không muốn gặp tôi thì sao, nên tôi không dám vào."</p><p> </p><p>Lộ Đinh vẫn chưa hiểu ý anh: "Tại sao em lại không muốn gặp anh?"</p><p> </p><p>Đường Lâm Thâm vặn đèn đầu giường sáng lên. Anh chưa thấy rõ mặt cậu, chỉ thấy mái tóc nhô lên khỏi chăn như đang chào anh vậy.</p><p> </p><p>"Lại chui vào chăn nữa à?" Anh vỗ nhẹ lên chăn: "Đinh Đinh, em muốn gặp tôi phải không? Tôi đến rồi đây, đừng trốn nữa."</p><p> </p><p>Lộ Đinh không thể cử động mạnh, chỉ có thể lắc đầu vài cái, làm chăn tụt xuống, lộ ra đôi mắt đỏ hoe như thỏ con, trông vừa đáng thương vừa tội nghiệp.</p><p> </p><p>Trái tim Đường Lâm Thâm như bị ai đó bóp một cái đau điếng.</p><p> </p><p>"Em khóc sao?" Anh hỏi.</p><p> </p><p>Lộ Đinh lắc đầu, rồi quay ra nhìn, không thấy ai ngoài hành lang bèn hỏi: "Mẹ em... đi rồi ạ?"</p><p> </p><p>"Ừ." Đường Lâm Thâm đáp: "Mẹ em đi rồi. Em muốn khóc thì cứ khóc lớn đi, ngoài tôi ra thì không ai nghe được đâu, mà tôi cũng không nói lại với mẹ em đâu."</p><p> </p><p>Nhưng Lộ Đinh lại không hề khóc to. Nước mắt cứ lặng lẽ chảy ra, mặt cậu đỏ lên: "Em... em không nhịn được..."</p><p> </p><p>Cậu không dám khóc trước mặt Lộ Nhã Phân, nhưng lại coi Đường Lâm Thâm là người thân thiết. Đường Lâm Thâm cũng không cầm lòng được mà giơ tay lau nước mắt ở khóe mắt cậu.</p><p> </p><p>"Lúc nãy mẹ em cũng muốn khóc." Đường Lâm Thâm nhẹ giọng nói: "Nhưng mẹ em không dám khóc trước mặt em."</p><p> </p><p>Lộ Đinh khóc mà vẫn cố kiềm nén không phát ra tiếng, mang theo sự cô đơn của một con thú non lạc bầy: "Là tại em không tốt, em làm mẹ mệt thêm..."</p><p> </p><p>Đường Lâm Thâm rút tay về, nhưng vẫn không nỡ rời khỏi mặt cậu. Anh nhẹ nhàng chạm vào tóc mai của Lộ Đinh, nó mềm mại vô cùng, mềm như trái tim cậu vậy. Anh nói: "Họa hay phúc, chẳng ai đoán trước được cả."</p><p> </p><p>Lộ Đinh nghe hiểu lơ mơ, cậu "ừm" một tiếng rồi gật đầu.</p><p> </p><p>Đường Lâm Thâm cứ nhìn cậu rơi nước mắt như vậy, mãi cho đến khi Lộ Đinh dần thấm mệt, đôi mắt díp lại, ngoài trời cũng sắp sáng.</p><p> </p><p><em>(truyện chỉ được đăng tại app chữ W màu cam: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)</em></p><p> </p><p>Cậu mơ màng, lúc đầu gọi "mẹ", sau đó lại gọi cái tên khác: "Bác sĩ Đường..."</p><p> </p><p>Tiếng gọi ấy như được bọc một lớp đường ngọt dịu.</p><p> </p><p>"Tôi đây." Đường Lâm Thâm đáp.</p><p> </p><p>Anh chê giường cho người thân trong bệnh viện cứng quá không muốn nằm, nên anh kéo ghế ngồi bên giường bệnh, hai chân dạng ra, trông có vẻ rất giống người nhà bệnh nhân.</p><p> </p><p>Lộ Đinh nhắm mắt rồi nên không nhìn thấy anh. Đèn đầu giường đã tắt, trời vẫn tối. Giờ cậu muốn nói chuyện, coi như tự lẩm bẩm cho dễ ngủ, cũng sẽ không thấy căng thẳng.</p><p> </p><p>"Bác sĩ Đường..." Giọng Lộ Đinh rất nhẹ.</p><p> </p><p>Đường Lâm Thâm còn chưa kịp đáp là cậu đã tiếp tục: "Mẹ em bảo... bà ngoại ngã... ngã nặng lắm, tay chân không cử động được... mẹ lo lắm. Nghe nói đầu bà bị chảy máu... là... bị nặng rồi sao? Em... không dám hỏi rõ nữa..."</p><p> </p><p>Lộ Đinh nói ngắt quãng, ngôn từ vụng về khó hiểu, người không có kiến thức y khoa sẽ chẳng hiểu gì. Nhưng Đường Lâm Thâm nghe xong thì hiểu ngay, bị chảy máu não, tay chân liệt, triệu chứng ở người già, khả năng cao là đột quỵ.</p><p> </p><p>Chả trách Lộ Nhã Phân lại gấp rút rời đi như vậy, gặp chuyện thế này thật sự là rất rối rắm.</p><p> </p><p>"Không sao đâu." Đường Lâm Thâm dịu giọng trấn an.</p><p> </p><p>Lộ Đinh nói: "Mẹ em mệt lắm... vừa phải chăm em... còn phải lo cho bà ngoại... em không muốn mẹ lo..."</p><p> </p><p>Đường Lâm Thâm cười nói: "Đinh Đinh, mẹ em đã giao em cho tôi rồi nên mẹ em không lo nữa đâu."</p><p> </p><p>Lộ Đinh hơi hé mắt ra lén nhìn Đường Lâm Thâm, mà Đường Lâm Thâm cũng đang nhìn lại. Lần này Lộ Đinh không quay đi nữa.</p><p> </p><p>"Bác sĩ Đường, em... em buồn ngủ rồi..."</p><p> </p><p>"Ngủ đi." Đường Lâm Thâm chưa biết cậu đang muốn gì: "Muốn tôi ở lại không?"</p><p> </p><p>"Dạ... dạ muốn..."</p><p> </p><p>Từ khi Đường Lâm Thâm xuất hiện, khả năng giao tiếp của Lộ Đinh tiến bộ rõ rệt. Lộ Nhã Phân vì quá gần gũi nên không nhận ra, nhưng Đường Lâm Thâm thì thấy rõ, anh không khỏi bất ngờ trước sự tiến bộ của cậu.</p><p> </p><p>Anh tin Lộ Đinh có thể phát triển tốt, chỉ cần dùng đúng phương pháp. Mà bản thân anh cũng đang từ từ khám phá ra cái phương pháp ấy.</p><p> </p><p>Đường Lâm Thâm ngồi đợi cho đến khi Lộ Đinh ngủ say mới đứng dậy. Ngồi lâu khiến thắt lưng hơi đau, anh vươn vai duỗi người, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi cậu thiếu niên trên giường.</p><p> </p><p>Bây giờ đã là năm giờ sáng. Một tiếng nữa là anh hết ca trực đêm. Ngày thường, sau khi tan ca là anh về nhà ngủ, nhưng giờ thì không thể. Anh phải giải quyết chỗ ngủ cho mình, bởi vì...</p><p> </p><p>Dù chỉ là giấc ngủ, Đường Lâm Thâm cũng sẽ không rời khỏi vùng an toàn của Lộ Đinh.</p></div>
Sửa thông tin truyện
Tên truyện
Tác giả
Thể loại (csv)
Cover URL
Mô tả
Truyện: Lắng nghe âm thanh thời gian Tác giả: Thời Đại Mật Ong Thể loại: Đam mỹ, Hiện Đại, Niên thượng, Yêu từ cái nhìn đầu tiên, Ngọt, Song hướng thầm mến, Chữa lành, Dưỡng thê, Thụ tự kỷ. Số chương: 70 chương + 1 ngoại truyện Giới Thiệu: Bên cạnh bệnh viện Hoa Triều có một tiệm hoa, làm việc trong tiệm là cậu nhóc tên Lộ Đinh. Lộ Đinh có vẻ ngoài rất xinh đẹp, nụ cười ngượng ngùng như đóa hoa tươi khoe sắc, vừa trong trẻo lại vừa thanh tú. Đường Lâm Thâm tình cờ đi ngang qua mấy lần đều không kìm được mà nhìn thêm vài lần. Đường Lâm Thâm cảm thấy Lộ Đinh như một con nai nhỏ hoạt bát, dễ hoảng sợ, lại hướng nội. Trong một lần tình cờ, anh biết được Lộ Đinh mắc bệnh tự kỷ. Lộ Đinh chẳng hiểu gì cả, cậu không bao giờ chủ động giao tiếp với người ngoài, ngoại trừ Đường Lâm Thâm. Cậu ngây thơ gọi anh là "anh", khiến Đường Lâm Thâm rung động không thôi. Dần dần, Đường Lâm Thâm có tình cảm với Lộ Đinh, tâm tư của anh không còn trong sáng, ý nghĩ cũng chẳng thuần khiết nữa. Một buổi chiều nắng đẹp, Đường Lâm Thâm đem kẹo và bánh ngọt tới, gọi cậu một tiếng Nai nhỏ rồi đưa cậu về nhà. Đường Lâm Thâm trở thành chỗ dựa an toàn lớn nhất của Lộ Đinh với thế giới bên ngoài. Anh muốn có được tất cả của Lộ Đinh, nên nhẹ nhàng hỏi: "Nai nhỏ, bây giờ anh có thể vào được không?" Lộ Đinh: "?" "Bước vào thế giới của em, bước vào trái tim em." Bác sĩ dịu dàng Công × Thuần khiết, tự kỷ Thụ Đường Lâm Thâm × Lộ Đinh Lời tác giả: 1. Niên thượng 30 và 22, ngọt ngào đời thường, "ông chú" theo đuổi chú cừu non ngây thơ. 2. Công có một người yêu cũ, sẽ xuất hiện thoáng qua ở cuối truyện. Tất cả là để hỗ trợ công, kể cả người yêu cũ cũng vậy. 3. Truyện chữa lành, dễ thương, phù hợp cho những tâm hồn mong manh dễ vỡ
Nguồn