AppTruyen
Thư viện
Cấu hình Crawler
Sau Khi Cá Mặn Làm Bố Của Nhóc Gà Con Học Hành Như Điên
Quản Hồng Y
Edit Metadata
#1
Chương1
#2
Chương2
#3
Chương3
#4
Chương4
#5
Chương5
#6
Chương6
#7
Chương7
#8
Chương8
#9
Chương9
#10
Chương10
#11
Chương11
#12
Chương12
#13
Chương13
#14
Chương14
#15
Chương15
#16
Chương16
#17
Chương17
#18
Chương18
#19
Chương19
#20
Chương20
#21
Chương21
#22
Chương22
#23
Chương23
#24
Chương24
#25
Chương25
#26
Chương26
#27
Chương27
#28
Chương28
#29
Chương29
#30
Chương30
#31
Chương31
#32
Chương32
#33
Chương33
#34
Chương34
#35
Chương35
#36
Chương36
#37
Chương37
#38
Chương38
#39
Chương39
#40
Chương40
#41
Chương41
#42
Chương42
#43
Chương43
#44
Chương44
#45
Chương45
#46
Chương46
#47
Chương47
#48
Chương48
#49
Chương49
#50
Chương50
#51
Chương51
#52
Chương52
#53
Chương53
#54
Chương54
#55
Chương55
#56
Chương56
#57
Chương57
#58
Chương58
#59
Chương59
#60
Chương60
#61
Chương61
#62
Chương62
#63
Chương63
#64
Chương64
#65
Chương65
#66
Chương66
#67
Chương67
#68
Chương68
#69
Chương69
#70
Chương70
#71
Chương71
#72
Chương72
#73
Chương73
#74
Chương74
#75
Chương75
#76
Chương76
#77
Chương77
#78
Chương78
#79
Chương79
#80
Chương80
#81
Chương81
#82
Chương82
#83
Chương83
#84
Chương84
#85
Chương85
#86
Chương86
#87
Chương87
#88
Chương88
#89
Chương89
#90
Chương90
#91
Chương91
#92
Chương92
#93
Chương93
#94
Chương94
#95
Chương95
#96
Chương96
#97
Chương97
#98
Chương98
#99
Chương99
#100
Chương100
#101
Chương101
#102
Chương102
#103
Chương103
#104
Chương104
#105
Chương105
#106
Chương106
#107
Chương107
#108
Chương108
#109
Chương109
#110
Chương110
#111
Chương111
#112
Chương112: Hoàn chính văn
#113
Chương113: Ngoại truyện 1
#114
Chương114: Ngoại truyện 2
#115
Chương115: Ngoại truyện 3
#116
Chương116: Ngoại truyện 4
#117
Chương117: Ngoại truyện 5
#118
Chương118: Ngoại truyện 6
#119
Chương119: Ngoại truyện 7
#120
Chương120: Ngoại truyện 8
#121
Chương121: Ngoại truyện 9
#122
Chương122: Ngoại truyện 10
#123
Chương123: Ngoại truyện 11
#124
Chương124: Ngoại truyện 12
#125
Chương125: Ngoại truyện 13
#126
Chương126: Ngoại truyện 14
#127
Chương127: Ngoại truyện 15
#128
Chương128: Ngoại truyện 16
#129
Chương129: Ngoại truyện 17
#130
Chương130: Ngoại truyện 18
#131
Chương131: Ngoại truyện 19
#132
Chương132: Ngoại truyện 20
#133
Chương133: Ngoại truyện 21
#134
Chương134: Ngoại truyện 22
#135
Chương135: Ngoại truyện 23
#136
Chương136: Ngoại truyện 24
#137
Chương137: Ngoại truyện 25
#138
Chương138: Ngoại truyện 26
#139
Chương139: Ngoại truyện 27
#140
Chương140: Ngoại truyện 28
#141
Chương141: Ngoại truyện 29
#142
Chương142: Ngoại truyện 30
#143
Chương143: Ngoại truyện 31: Trưởng thành (1)
#144
Chương144: Ngoại truyện 32: Trưởng thành (2)
#145
Chương145: Ngoại truyện 33: Trưởng thành (3)
#146
Chương146: Ngoại truyện 34 [Hoàn toàn văn]
Exit Editor
Editing #99: Chương99
Save Content
Saved!
Title:
<div class="chapter-c" id="chapter-c" itemprop="articleBody"> Ba phòng khách của homestay được xây thành một dãy bên hông sân, còn phòng chủ thì nằm hẳn bên phía đối diện.<p>Sau khi tán gẫu xong xuôi, Thẩm Khanh và nhóm bạn của Cố Đoạt cũng chia tay nhau trên cây cầu cong ấy.</p><p>Bên phía Cố Đoạt, tính cả vệ sĩ thì đội hình phải gọi là “áp đảo mọi đối thủ”, khiến cho ba bạn học đứng đối diện trông chả khác gì đội cổ vũ bị lạc đoàn.<br/>Hề Kỳ sợ quá núp luôn sau lưng Tiền Cảnh, lén liếc mấy ông vệ sĩ không biết từ đâu chui ra, trong lòng đã xác nhận chắc nịch:</p><p>Cố Đoạt đúng là nhân vật không thể đụng tới được!</p><p>Còn Tiền Cảnh lúc này không chỉ tò mò về Cố Đoạt, mà còn cực kỳ hóng về ba của cậu nữa.</p><p>Cơ mà... tò mò thì tò mò, cậu vẫn không dám hỏi gì cả.</p><p>So với cậu, ông quản gia đi theo chăm sóc lại tỏ ra... mất bình tĩnh hơn.</p><p>Bởi vì ông thấy cái gì đó rất đáng sợ.<br/>Hình như... ổng thấy người đó?</p><p>Nhưng người đó đâu phải luôn ngồi xe lăn sao?</p><p>Còn luôn sống ẩn dật, không lộ diện cơ mà?</p><p>Làm sao có thể xuất hiện ở đây chứ?!</p><p>Mà nếu thực sự là người đó, thì việc mua nguyên cái homestay trong vài tiếng đồng hồ, nghe ra cũng... hợp lý bất ngờ.</p><p>Khi ông quản gia vừa lấy lại tinh thần sau cơn sốc, thì nhà Cố Đoạt đã rời khỏi cây cầu từ đời nào rồi.</p><p>Nhưng thế cũng không ngăn cản ông ta kịp thấy cảnh “ba nhỏ đội mũ” kia đi qua một rừng trúc, rồi nắm tay rất thân mật với một người đàn ông cao lớn khác.</p><p>Cố Đoạt dắt tay em trai, lững thững đi theo sau họ, trông như thể chuyện đó quá bình thường luôn rồi.</p><p>Còn người đàn ông cao lớn kia, chắc chắn là ba lớn của Cố Đoạt!</p><p>Ông quản gia, người đã biết rõ thân phận ba của Cố Đoạt từ lâu: "……"</p><p>Cũng may cậu chủ nhỏ nhà mình biết điều, ở trại huấn luyện chung với Cố thiếu mà không dám chọc ghẹo gì.</p><p>Chứ nếu mà lỡ đắc tội rồi thì... thôi dẹp, xử lý không nổi!</p><p>...Khoan đã, mình nghĩ gì vậy</p><p>Việc cấp bách bây giờ là phải báo ngay cho Tiền tổng biết, Cố tổng đã xuất hiện rồi!</p><p>Và quan trọng là không còn ngồi xe lăn nữa!</p><p>Trên đường đi về phòng chính, Thẩm Khanh thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn.</p><p>Có lúc là xem mấy cái “đuôi nhỏ” theo sau có đi kịp không, có lúc lại liếc về phía nhóm người vẫn còn đang đứng trên cầu.</p><p>“Nhìn gì thế?”</p><p>Cố Hoài Ngộ bỗng hỏi: “Bên đó có ai em quen à?”</p><p>Nghe thì như hỏi bâng quơ, nhưng giọng điệu lại có chút... nhấn nhá bất thường.</p><p>Thẩm Khanh lắc đầu, vẻ mặt tỉnh rụi:<br/>“Không có mà~”</p><p>Thẩm Khanh cười khẽ, rồi giải thích: “Em chỉ thấy tò mò thôi, khi nãy bên kia có một người, hình như nhận ra anh.”</p><p>Cố Hoài Ngộ không tỏ rõ thái độ, chỉ liếc mắt nhìn thiếu niên một cái, khóe môi hơi cong lên: “Quan sát cũng kỹ lắm.”</p><p>Thẩm Khanh đáp: “Tất nhiên rồi.”</p><p>“Có người nhận ra anh cũng chẳng lạ gì.” Cố Hoài Ngộ lại nói.</p><p>“...Vậy à?” Thẩm Khanh: “Em thấy cũng khá lạ đấy, dù gì thì anh đâu có ngồi xe lăn đâu.”</p><p>Cố Hoài Ngộ: “?”</p><p>Thẩm Khanh cố tình nháy mắt với anh: “Chẳng phải xe lăn là bản thể của anh sao?”</p><p>Trong những tình huống nhất định, chỉ cần nhắc đến họ Cố, lại thêm ngồi xe lăn, phần lớn người ta đều đoán ngay đó là Cố Hoài Ngộ. Thế nên dù Cố tổng sống kín tiếng, rất hiếm khi lộ diện trước công chúng, nhưng vẫn rất dễ bị nhận ra.</p><p>Theo bên ông lớn lâu ngày, gặp phải chuyện kiểu này cũng nhiều, dần dà Thẩm Khanh nhận ra một quy luật, ngoài việc thầm khen giới thượng lưu ở Hoa Thành quá coi trọng việc thu thập thông tin, thì nhiều hơn chính là cảm thán: quả nhiên xe lăn chính là bản thể của đại lão.</p><p>Tất nhiên, Thẩm Khanh dám nghĩ, dám nói như vậy là vì cậu biết ông lớn đã sắp khỏi hẳn, chuyện ngồi xe lăn cũng chỉ vì chưa hoàn toàn phục hồi, chưa thích nghi được việc đi lại bình thường. Hơn nữa, mối quan hệ giữa hai người bây giờ đã tiến triển vượt bậc.</p><p>Nếu là người khác, Thẩm Khanh tuyệt đối không đùa như vậy.</p><p>Nhưng nếu là Cố Hoài Ngộ thì...</p><p>Nghe Thẩm Khanh nói xe lăn mới là bản thể của mình, Cố Hoài Ngộ khẽ bật cười, trong mắt toàn là hình ảnh thiếu niên vừa nháy mắt đầy khoa trương.</p><p>Song bề ngoài, Cố tổng vẫn giữ vẻ bình thản, gật đầu nói: “Cậu nói cũng có lý.”</p><p>“Khi nãy người ở trong sân, chắc là từng gặp tôi từ trước.”</p><p>Vừa nói, Cố Hoài Ngộ vừa gọi Cố Đoath đến, hỏi cậu về thân phận ba người bạn học lúc nãy.</p><p>Bình thường, Cố Đoạt nhìn qua có vẻ lạnh lùng, đối với các học viên trong trại huấn luyện cũng không mấy quan tâm.</p><p>Thế mà lúc này, cậu lại kể ra được từng cái tên, chút ít thông tin về gia đình, thậm chí cả người đi theo mấy học viên kia là ai cũng rõ.</p><p>“Người nhận ra ba lớn, chắc là quản gia của nhà họ Tiền, theo hầu Tiền Cảnh.”</p><p>Cố Đoạt không nhạy đến mức phát hiện trong số những người đi sau Tiền Cảnh có ai nhận ra ba lớn mình.</p><p>Nhưng vừa nghe ba nhỏ miêu tả diện mạo người kia, Đoạt Đoạt lập tức biết đó là ai.</p><p>Cậu khẽ cau mày, cảm thấy khó chịu vì khi nãy mình lại không để ý tới vẻ mặt thay đổi của đối phương.</p><p>Nhưng rồi nhớ đến lời dạy vừa rồi của ba nhỏ, đừng đòi hỏi bản thân quá mức. Cố Đoạt liền có ý thức mà thả lỏng chân mày.</p><p>“Người nhà họ Tiền, cũng có thể nhận ra anh.” Cố Hoài Ngộ nói.</p><p>“Ừm…” Thẩm Khanh tò mò hỏi: “Nhà họ Tiền là gia tộc như thế nào?”</p><p>Ngoài những gia đình liên quan đến nhân vật chính và phản diện, Thẩm Khanh phát hiện mình hầu như không biết gì về các gia tộc khác ở Hoa Thành, cảm giác như xuyên sai sách vậy.</p><p>“Chủ yếu làm trong mảng tài chính, trái phiếu, gây quỹ. Anh từng gặp Tiền tổng, ba của Tiền Cảnh vài lần…”</p><p>Tiếp đó, Cố Hoài Ngộ dùng lời lẽ ngắn gọn để giới thiệu sơ lược cho Thẩm Khanh.</p><p>Hai nhóc ngồi bên cạnh cũng dỏng tai lên nghe.</p><p>Đoạt Đoạt thì có chủ ý thu thập thông tin, bất kể hữu ích hay không, đều ghi nhớ lại, phân loại trong đầu, biết đâu sau này có lúc dùng được.</p><p>Còn Áo Áo thì đơn thuần hóng chuyện, mắt tròn xoe ngồi chồm hỗm một chỗ, tò mò hết thảy chuyện người lớn đang bàn tán.</p><p>“Ồ, nghe anh nói vậy thì em yên tâm rồi.”</p><p>Tổng giá trị thị trường của tập đoàn Tiền thị hiện tại là vài trăm triệu, trong môi trường ngành tài chính đang sa sút thì như vậy đã được xem là rất giỏi rồi.</p><p>Hơn nữa, nhà họ Tiền không phải dòng dõi danh gia vọng tộc lâu đời trong giới thượng lưu, mà là do Tiền tổng cũng chính là ông của bạn Đoạt Đoạt có tầm nhìn xa trông rộng, một tay gầy dựng nên.</p><p>Chính vì thế, Cố tổng có ấn tượng khá sâu với ông ta.</p><p>Còn cái gọi là “yên tâm” trong lời Thẩm Khanh, thật ra mang một tầng ý nghĩa khác, hiện tại bên ngoài, bao gồm cả phủ chính của nhà họ Cố, đều đang dòm ngó thể trạng của Cố tổng.</p><p>Dù chẳng ai nói ra, nhưng Thẩm Khanh biết rõ.</p><p>Nhờ vào bản gốc, cậu biết bố cục của cuốn tiểu thuyết Tân Thế Giới này chỉ bắt đầu thay đổi sau khi Cố Hoài Ngộ chết, các gia tộc lớn ở Hoa Thành mới hợp lực thôn tính sản nghiệp của Cố tổng.</p><p>Trước khi Cố Hoài Ngộ chết, có thể nói toàn Hoa Thành không có gia tộc nào đủ sức so găng.</p><p>Cho nên luôn có những kẻ mang dã tâm ngấm ngầm quan sát tình trạng sức khỏe của Cố tổng, đoán xem anh rốt cuộc là sẽ khỏi hẳn, hay sắp “ngủm” tới nơi.</p><p>Không cần nói nhiều, những kẻ đang thèm thuồng tài sản nhà họ Cố đương nhiên mong điều sau sẽ thành sự thật hơn.</p><p>Có lẽ từ lâu đã có người ra tay rồi, ví dụ như trong đội y tế trước kia của gia đình, có kẻ từng cố ý đầu độc, thay thuốc hòng ám hại Hướng Dương Vương…</p><p>Dựa vào điều đó, dạo gần đây cả nhà đều bị Thẩm Khanh quản lý rất nghiêm ngặt.</p><p>Bề ngoài tưởng chừng thoải mái, nhưng thực tế dù là việc dùng người hay chuyện ăn uống trong nhà, ra vào đều được thận trọng hơn, những người hầu cũng được dặn kỹ không được lộ miệng.</p><p>Ngay cả hôm nay trong nội bộ Starshine, sự xuất hiện bất ngờ của Thẩm Khanh cũng khiến người ta phải đặc biệt nhắc nhở các thực tập sinh không được tiết lộ tin tức hay hành tung của cậu.</p><p>Rõ ràng lúc này là “địch giấu ta biết”. Cố Hoài Ngộ chưa chết, tình hình trong cuốn sách sau này sẽ thay đổi hoàn toàn, đến cả Thẩm Khanh, một kẻ chỉ muốn sống yên ổn cũng hiểu rõ muốn yên ổn tiếp tục thì trong thời điểm đặc biệt này phải thật cẩn trọng, càng thận trọng càng tốt.</p><p>Cho nên càng ít tiết lộ thông tin của anh càng tốt.</p><p>Việc Thẩm Khanh dò hỏi về gia tộc Tiền Gia cũng vì quản gia của họ đã nhìn thấy Cố tổng không còn ngồi xe lăn nữa.</p><p>Cậu không muốn tin anh đã gần hồi phục lại bị người ngoài biết quá nhanh.</p><p>Phòng tránh trường hợp có kẻ liều lĩnh hành động vội vàng.</p><p>Cũng vì phía Cố tổng nhà họ… chỉ cần nghĩ tới thái độ của cha ông ấy với mình, Thẩm Khanh liền không muốn chuyện nhà mình bị lọt ra ngoài, đến tai bên đó.</p><p>Trước khi Cố tổng hồi phục hoàn toàn, Thẩm Khanh không muốn có bất cứ chuyện phiền phức nào, có thể làm ảnh hưởng đến tâm trạng anh.</p><p>Giờ biết Tiền tổng rất thông minh, có tầm nhìn, lại không thân thiết với các gia tộc khác, hiểu được ông sẽ không để người hay con cái mình nói linh tinh bên ngoài, nên Thẩm Khanh mới nói cậu yên tâm.</p><p>Mọi chuyện đều đã hiểu ngầm, dù không nói ra, Cố Hoài Ngộ cũng đoán được ý cậu.</p><p>Anh nói thẳng với Thẩm Khanh: “Yên tâm đi, người nhà họ Tiền sẽ không nói nhiều đâu.”</p><p>Thẩm Khanh gật nhẹ, đáp lại: “Ừm, tốt lắm.”</p><p>Rồi lại tự nhiên cười như con cáo nhỏ, ánh mắt lấp lánh rực rỡ.</p><p>Nhìn cậu như thế, ánh mắt Cố Hoài Ngộ cũng trở nên sáng rỡ, tràn đầy vẻ trân trọng, chỉ là bất giác thở dài một tiếng, một tiếng kéo dài hiếm hoi.</p><p>“Em à…”</p><p>Thẩm Khanh tò mò hỏi: “Em sao?”</p><p>Cố Hoài Ngộ không đáp, chỉ nhìn cậu rồi liếc sang đứa nhỏ đứng thẳng như cây non bên cạnh, câu trả lời đã rõ mồn một.</p><p>Thẩm Khanh: "…"</p><p>Thôi được rồi, cậu hiểu rồi, ý của anh là, anh bảo Đoạt Đoạt đừng lo, còn mình thì thường xuyên lo thay!</p><p>Thẩm Khanh không phục, chuyện giữ gìn tài sản quan trọng như vậy, nếu cậu mà vẫn ung dung nằm chễm chệ không bận tâm gì… thì cậu chẳng phải là lười biếng mà là không còn h*m m**n gì nữa rồi!</p><p>Nhưng chưa kịp phản ứng, cậu bỗng thấy gáy lạnh.</p><p>Ngón tay dài của Cố Hoài Ngộ đặt lên gáy cậu, đầu ngón tay hơi ấn nhẹ rồi điểm nhẹ.</p><p>“Anh thích vậy.” Anh nói.</p><p>Thẩm Khanh: “…”</p><p>Ở khoảng cách gần như vậy, nếu không có bọn nhỏ và nhiều người khác ở đây, có lẽ Cố Hoài Ngộ đã tiến tới hôn cậu rồi.</p><p>Thẩm Khanh chợt nhướn mày.</p><p>Cậu cũng hiểu ý anh, Cố tổng dường như thật sự thích việc có cậu tham gia vào cuộc sống của mình, lo lắng cho mình.</p><p>Dù bản thân anh chẳng thèm để ý những người ngoài kia, vẫn thường dặn cậu yên tâm, nhưng tuyệt đối không ngăn cậu làm những việc mình muốn.</p><p>Anh luôn ủng hộ cậu phát huy vai trò trong nhà ngoài phố, thậm chí có vẻ rất thích nhìn thấy cậu làm những chuyện đó.</p><p>Điều này trái ngược hẳn với hình tượng tổng tài độc đoán, thích quyết định mọi thứ mà Thẩm Khanh từng nghĩ.</p><p>Nhưng chính cậu cũng rất thích điểm đó của anh.</p><p>Dù có vất vả lo toan, cậu thích được tự do làm điều mình muốn, làm gì cũng không bị gò bó, mà người kia luôn ủng hộ tuyệt đối, khiến cậu chẳng cần phải nghĩ ngợi quá nhiều.</p><p>Rõ ràng như thế còn tự do hơn rất nhiều.</p><p>Nghĩ đến đây, Thẩm Khanh lại cố ý cười mỉm hỏi: “Thế là thích em đến thế sao? Vậy anh thích em điều gì?”</p><p>Giọng nói cố tình hạ thấp rất nhẹ, theo gió lan tỏa, khiến người nghe lòng như ngứa ngáy.</p><p>Cố Hoài Ngộ liền nhìn sang người bên cạnh, thanh niên ấy nét mặt mang chút tự mãn nhỏ nhoi, vẻ kiêu ngạo vui thích như thể có thể bay lên trời, khiến người ta cũng không nhịn được mà mỉm cười theo.</p><p>Cố Hoài Ngộ nói: “Thích em thích anh.”</p><p>“…Không phải chứ Cố tổng.” Thanh niên vừa bay lên trời giờ đây có phần hạ cánh xuống: “Đó là lý do anh thích em sao?”</p><p>Cố Hoài Ngộ: “Nếu không phải thì sao?”</p><p>Thẩm Khanh: “Chẳng lẽ không phải vì em dung mạo tuấn mỹ, vẻ ngoài phong nhã, thông minh rộng lượng lại có nội hàm sâu sắc, vừa biết nghỉ ngơi vừa biết xử lý công việc, ôi, nghĩ đến em thật sự rất hoàn hảo.”</p><p>Cố Hoài Ngộ nghe xong lại cười, lần này bị sự tự luyến của cậu chọc cười: “Ừm.”</p><p>Thẩm Khanh: “Ừm???"</p><p>Cố Hoài Ngộ: “Ừm.”</p><p>Lại kéo tay thanh niên về nắm trong lòng bàn tay, Cố Hoài Ngộ nói: “Vợ nói gì cũng đúng. Thế nên, đều thích.”</p><p>Thẩm Khanh: “...Thôi, cũng vừa phải đó.”</p><p>Hai đứa nhỏ đi theo sau hai ba… nhìn nhau.</p><p>Hai ba đang nói cái gì vậy?</p><p>Đôi mắt tròn to nhìn nhau, Áo Áo liếc về phía anh trai.</p><p>Không biết, dù sao gần đây ba nhỏ và ba lớn thường hay vậy, nói cái gì chúng nó không hiểu, rồi cứ cười.</p><p>Cố Đoạt nói: “Anh cũng không hiểu.”</p><p>Áo Áo: “Anh không hiểu, thì em cũng không hiểu.”</p><p>Dù sao là thiên tài nhỏ, rồi một ngày cũng sẽ hiểu thôi!</p><p>Nghĩ vậy, Áo Áo ngay lập tức quên hết mọi vấn đề, bắt đầu vui vẻ nhảy nhót, đạp lên ánh sáng và ô vuông trên mặt đất.</p><p>Cố Đoạt kéo em một tay, vừa suy nghĩ:<br/>Nhưng ba lớn giờ hay cười hơn trước thật.</p><p>Thỉnh thoảng vô tình chứng kiến hai ba nói cười, Cố Đoạt thấy kỳ lạ, như thể xung quanh bỗng nhiên xuất hiện vô số trái tim hồng, không khí cũng trở nên ngọt ngào ẩm ướt…</p><p>Làm cậu nghi ngờ không biết mình và Hứa Vĩ Minh có xem hoạt hình nhiều quá không.</p><p>Rõ ràng đây là cảnh trong phim hoạt hình, khi nhân vật chính bị kéo vào không gian khác chiều mới có…</p><p>Phòng chủ nhà nghỉ là một căn hộ lớn.</p><p>Ngoài phòng khách bên ngoài, bên trong còn có hai phòng ngủ, diện tích bằng với hai phòng khách liền kề, bốn người nhà Thẩm Khanh ở đây vừa vặn.</p><p>Người khác ở trên núi còn bất tiện, chỉ để lại vài vệ sĩ, Thẩm Khanh liền sai Điền Dực đưa dì Trương về trước, tiện mang theo một ít quần áo hàng ngày của họ.</p><p>Mùa hè nóng nực, quần áo chỉ mặc một ngày, tối tắm xong không thể mặc lại, ngày mai phải thay, nên quần áo thay giặt là cần thiết.</p><p>Đồ dùng thì may mà chủ nhà nghỉ có chuẩn bị đủ.</p><p>Nói cho cùng vẫn là thời gian quá gấp, lại còn ở trên núi, tối muộn muốn mua thêm mấy bộ quần áo cũng không kịp.</p><p>Ban đầu Thẩm Khanh bỗng phát tâm muốn ở lại đây một đêm, cũng không mưu cầu gì chất lượng sống cao sang.</p><p>Trước đây đi chơi với bạn bè, từng ngủ lều trên thảo nguyên và sa mạc, lúc đó cũng thấy không được sạch sẽ thoải mái, nhưng người địa phương không phải ngày nào cũng tắm rửa thay đồ, đi chơi là phải thuận theo phong tục, hơn nữa có một hai ngày thì cũng chịu được.</p><p>…Nhưng từ khi tận mắt chứng kiến Cố tổng bỏ ra hai tiếng mua hẳn một khu nhà nghỉ, Thẩm Khanh mới nhận ra tình hình giờ khác hẳn…</p><p>Hoàn toàn không cần chịu đựng bất kỳ sự bất tiện nào.</p><p>Họ có xe, có người, nơi mà thương gia và người giao hàng không thể đến được, vệ sĩ của họ đều có thể.</p><p>Vệ sĩ có thể ba ca một đêm, đều là người lao động, Thẩm Khanh cũng không để họ vất vả, với những người phải đi lại hay canh đêm, Thẩm Khanh chỉ có hai chữ: trả thêm!</p><p>Sắp xếp xong người rồi, ban đầu ở đây chỉ vì tiện cho Đoạt Đoạt nghỉ ngơi, tối cả nhà chỉ ăn đơn giản chút đồ.</p><p>Đơn giản mà không qua loa, trước khi lên núi Thẩm Khanh đặc biệt chọn quán mà Đoạt Đoạt thích để mang vài món và canh, món ăn thanh đạm mà giàu dinh dưỡng, rất hợp mùa hè nóng bức.</p><p>Đêm trên núi mát hơn trong thành phố nhiều, không khí cũng trong lành, ăn xong cả nhà lại đi dạo sân vườn, rồi Thẩm Khanh thúc giục hai đứa nhỏ đi ngủ.</p><p>Đoạt Đoạt thể lực và trí lực đều tiêu hao lớn, đi đâu cũng có thể ngã xuống giường ngủ ngay.</p><p>Áo Áo hôm nay cũng không ngủ trưa, lúc đầu còn hưng phấn vì đổi môi trường, đi lung tung không muốn ngủ.</p><p>Nhưng bị Thẩm Khanh tốn công bắt nằm xuống dỗ ngủ, lại được Đoạt Đoạt vỗ về, đứa nhỏ này lại còn ngủ nhanh hơn anh trai…</p><p>Một chiếc giường lớn, bên trong Áo Áo vươn mấy cái chân nhỏ ngủ bừa bãi, ngoài kia Cố Đoạt nằm trên giường, cũng có chút mở mắt không nổi.</p><p>“Mệt thì ngủ đi.” Thẩm Khanh hạ ánh đèn trong phòng xuống thấp nhất, ngồi bên giường đắp chăn cho Cố Đoạt.</p><p>“Cảm ơn ba nhỏ.”</p><p>Cố Đoạt nói, rồi hỏi tiếp: “Áo Áo thật sự sẽ đi quay phim sao?”</p><p>Hôm nay biết chuyện em trai có việc, tối ăn cơm ba nhỏ có nhắc qua.</p><p>Thẩm Khanh nói: “Tạm thời không phải quay phim đâu, chắc là quay quảng cáo. Sao, Đoạt Đoạt cũng muốn đến chơi à? Hay là đợi con xong trại huấn luyện rồi cùng đi, rất vui đó!”</p><p>Cố Đoạt vội lắc đầu, rõ ràng không hứng thú.</p><p>Nhưng nghe tin em có việc làm, lúc trước lo em trai chán khi mình đi học, Cố Đoạt cũng nhẹ lòng hơn nhiều.</p><p>Cũng vì hai ba đột nhiên đến đón và ở cùng nên vui vẻ.</p><p>Dù mặt không biểu lộ nhiều, Cố Đoạt vẫn vui mà không muốn ngủ, dù đã mệt đến mức không mở nổi mắt.</p><p>Thẩm Khanh thấy vậy, vừa buồn cười vừa có chút vui mừng.</p><p>Bởi vì Đoạt Đoạt vốn rất lý trí tự chủ, có vài điểm khiến cậu cũng không tốn sức… như để không ảnh hưởng học và luyện tập ngày mai, đứa nhỏ luôn tự ép mình ngủ nhanh để giữ sức.</p><p>…Dù là nghỉ ngơi nhưng mục đích nhanh ngủ cũng là để học ngày mai… cảm giác kiểu nghỉ dưỡng lính đặc chủng, thực ra cũng không hề thư giãn thật sự.</p><p>Nhưng giờ thì, Đoạt Đoạt thà không ngủ còn muốn ở với mình lâu thêm một chút, không biết có phải là dấu hiệu của chút thả lỏng nhỏ không?</p><p>Có vẻ những lời mình nói chiều nay khá hiệu quả.</p><p>Thẩm Khanh, người sống khỏe mạnh, dù muốn thức khuya chơi game cũng sẽ thức đến thấm đẫm, chưa từng quá lo tương lai, nghĩ đây mới gọi là sống trọn vẹn hiện tại!</p><p>Nhưng nói thật, biết đứa nhỏ mệt nên phải ngủ rồi, Thẩm Khanh cũng không nỡ bắt nó cố chịu.</p><p>Cậu bỗng đứng dậy, hôn lên trán đứa nhỏ, rồi nắm lấy tay lộ ra ngoài.</p><p>Bàn tay trẻ con nhỏ nhắn mềm mại bất thường, nghĩ đến mỗi ngày bàn tay nhỏ ấy lại cưỡi ngựa đánh quyền, Thẩm Khanh vô thức bóp nhẹ lòng bàn tay nhỏ ấy.</p><p>“Ngủ đi, ba và ba lớn ngoài kia. Có việc gọi chúng ta.”</p><p>Khuôn mặt không chút mỹ phẩm của Thẩm Khanh trắng sáng trong trẻo, dung mạo đẹp đẽ, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên định.</p><p>Trong căn phòng yên tĩnh, giọng nói cũng trầm lắng đi nhiều. Như dòng nước mát tự nhiên mang theo sự thanh khiết: “Chúng ta luôn ở đây. Vậy nên con ngủ đi, ba luôn bên cạnh con.”</p><p>“…"</p><p>Cố Đoạt chớp mắt, chính xác là mí mắt giật giật, ngập ngừng một chút rồi đáp: “Dạ.”</p><p>Rồi bao ngày mệt mỏi đua nhau tràn về, ầm ầm ập đến, cậu nhóc vẫn an nhiên ngủ say.</p><p>Một bàn tay nhỏ vẫn bị ba nhỏ nắm trong lòng bàn tay.</p></div>
Sửa thông tin truyện
Tên truyện
Tác giả
Thể loại (csv)
Cover URL
Mô tả
Thẩm Khanh xuyên vào một cuốn tiểu thuyết cẩu huyết cổ điển siêu dài. Người cậu kết hôn là một pháo hôi đời đầu, sớm chết vì bệnh. Hai đứa cháu mà cậu "nuôi" (do kết hôn mà thành người thân) bị nguyên chủ ngược đãi đến mức buộc phải kiên cường học tập, trở thành "gà công nghiệp", và về sau trở thành phản diện tay trời trong truyện làm đủ chuyện xấu, ác tới tận xương tủy. Nghĩ đến tương lai mình sẽ bị hai đứa trẻ "gà hóa" hành hạ đến chết, Thẩm Khanh lập tức đổi chiến thuật: "Mặc dù cậu các con sắp đi rồi, nhưng cậu dâu sẽ dùng trăm tỷ tài sản cậu để lại mà chăm lo cho các con thật tốt!" "Vậy nên học làm gì? Trăm tỷ còn chưa đủ tiêu cả đời sao? Trẻ con nên được chơi đùa tự do chứ!" Nhưng tiếc rằng tư tưởng "gà công nghiệp" đã ăn sâu bén rễ, hai đứa trẻ mỗi ngày đều tự giác học hành kỷ luật cao, khiến Thẩm Khanh đành ra tay ban hành một loạt quy tắc gia đình nghiêm khắc kiểu "ngược đời": 1. Mỗi tuần không đi công viên giải trí với ba nhỏ một lần thì tuần sau cấm đến lớp học thêm tiếng Pháp. ..... 2. Ai dám mang sách giáo khoa đến công viên giải trí thì cấm học Vật lý trong một tuần! ... 3. Phim mới ra phải xem xong với ba nhỏ OwO rồi mới được học tiếp nha~ ... Dưới "kỷ luật nghiêm khắc" của Thẩm Khanh, hai đứa nhỏ cuối cùng cũng biết cười, biết chơi. Dĩ nhiên, mấy hành động đó chỉ để dỗ ba nhỏ vui vẻ thôi, chứ về đêm tụi nó vẫn lén chui vào chăn đọc sách: "Chúng ta phải học thật giỏi, ba nhỏ nhất định phải do tụi mình bảo vệ!" --> Bé Dragon baby 3 tuổi rưỡi nghiêm túc nói, hai tay mũm mĩm khoanh lại. "Phải rồi." --> Bé lớn 6 tuổi rưỡi mặt lạnh mỉm cười bất đắc dĩ: "Không thì ba nhỏ lười thế, sau này biết làm sao đây?" Về sau, ngay cả ông lớn bệnh nặng lạnh lùng cũng bắt đầu nhìn Thẩm Khanh bằng ánh mắt kỳ lạ. Thẩm Khanh thương cảm cho hoàn cảnh bi thảm, mạng sống sắp tận và... FA từ trong trứng của đại lão, nên thỉnh thoảng cũng thân mật hôn hít, ôm ấp như người một nhà, chăm sóc các kiểu, xem như là sự "đền đáp" trước cho di sản sau này. Nhưng sau một thời gian... Ông lớn vẫn chưa chết! Rồi sau đó... đứng lên luôn rồi!! Thẩm Khanh: Hả?? Hắn đứng được á??? ...Cứu mạng!!!...
Nguồn