AppTruyen
Thư viện
Cấu hình Crawler
Sau Khi Cá Mặn Làm Bố Của Nhóc Gà Con Học Hành Như Điên
Quản Hồng Y
Edit Metadata
#1
Chương1
#2
Chương2
#3
Chương3
#4
Chương4
#5
Chương5
#6
Chương6
#7
Chương7
#8
Chương8
#9
Chương9
#10
Chương10
#11
Chương11
#12
Chương12
#13
Chương13
#14
Chương14
#15
Chương15
#16
Chương16
#17
Chương17
#18
Chương18
#19
Chương19
#20
Chương20
#21
Chương21
#22
Chương22
#23
Chương23
#24
Chương24
#25
Chương25
#26
Chương26
#27
Chương27
#28
Chương28
#29
Chương29
#30
Chương30
#31
Chương31
#32
Chương32
#33
Chương33
#34
Chương34
#35
Chương35
#36
Chương36
#37
Chương37
#38
Chương38
#39
Chương39
#40
Chương40
#41
Chương41
#42
Chương42
#43
Chương43
#44
Chương44
#45
Chương45
#46
Chương46
#47
Chương47
#48
Chương48
#49
Chương49
#50
Chương50
#51
Chương51
#52
Chương52
#53
Chương53
#54
Chương54
#55
Chương55
#56
Chương56
#57
Chương57
#58
Chương58
#59
Chương59
#60
Chương60
#61
Chương61
#62
Chương62
#63
Chương63
#64
Chương64
#65
Chương65
#66
Chương66
#67
Chương67
#68
Chương68
#69
Chương69
#70
Chương70
#71
Chương71
#72
Chương72
#73
Chương73
#74
Chương74
#75
Chương75
#76
Chương76
#77
Chương77
#78
Chương78
#79
Chương79
#80
Chương80
#81
Chương81
#82
Chương82
#83
Chương83
#84
Chương84
#85
Chương85
#86
Chương86
#87
Chương87
#88
Chương88
#89
Chương89
#90
Chương90
#91
Chương91
#92
Chương92
#93
Chương93
#94
Chương94
#95
Chương95
#96
Chương96
#97
Chương97
#98
Chương98
#99
Chương99
#100
Chương100
#101
Chương101
#102
Chương102
#103
Chương103
#104
Chương104
#105
Chương105
#106
Chương106
#107
Chương107
#108
Chương108
#109
Chương109
#110
Chương110
#111
Chương111
#112
Chương112: Hoàn chính văn
#113
Chương113: Ngoại truyện 1
#114
Chương114: Ngoại truyện 2
#115
Chương115: Ngoại truyện 3
#116
Chương116: Ngoại truyện 4
#117
Chương117: Ngoại truyện 5
#118
Chương118: Ngoại truyện 6
#119
Chương119: Ngoại truyện 7
#120
Chương120: Ngoại truyện 8
#121
Chương121: Ngoại truyện 9
#122
Chương122: Ngoại truyện 10
#123
Chương123: Ngoại truyện 11
#124
Chương124: Ngoại truyện 12
#125
Chương125: Ngoại truyện 13
#126
Chương126: Ngoại truyện 14
#127
Chương127: Ngoại truyện 15
#128
Chương128: Ngoại truyện 16
#129
Chương129: Ngoại truyện 17
#130
Chương130: Ngoại truyện 18
#131
Chương131: Ngoại truyện 19
#132
Chương132: Ngoại truyện 20
#133
Chương133: Ngoại truyện 21
#134
Chương134: Ngoại truyện 22
#135
Chương135: Ngoại truyện 23
#136
Chương136: Ngoại truyện 24
#137
Chương137: Ngoại truyện 25
#138
Chương138: Ngoại truyện 26
#139
Chương139: Ngoại truyện 27
#140
Chương140: Ngoại truyện 28
#141
Chương141: Ngoại truyện 29
#142
Chương142: Ngoại truyện 30
#143
Chương143: Ngoại truyện 31: Trưởng thành (1)
#144
Chương144: Ngoại truyện 32: Trưởng thành (2)
#145
Chương145: Ngoại truyện 33: Trưởng thành (3)
#146
Chương146: Ngoại truyện 34 [Hoàn toàn văn]
Exit Editor
Editing #79: Chương79
Save Content
Saved!
Title:
<div class="chapter-c" id="chapter-c" itemprop="articleBody"><p>Cố Hoài Ngộ nói: “Là anh ngốc.”</p><p>Thẩm Khanh: “…”</p><p>Tức đến mức chống nạnh, quay người một vòng tại chỗ.</p><p>Rồi mới phát hiện ngoài cửa có người, bóng người lờ mờ, Thẩm Khanh liền giơ tay lên, gọi người ngoài cửa bước vào.</p><p>Điền Dực thấy phu nhân ra hiệu với mình, lập tức điều phối đội ngũ y tế bước vào kiểm tra tình trạng của Cố tổng.</p><p>Bằng mắt thường cũng có thể thấy, Cố tổng nhíu mày khi thấy nhiều người như vậy bước vào, yếu ớt nói:</p><p>“…Tôi không sao.”</p><p>Ý là… bây giờ anh không muốn khám bệnh.</p><p>Anh chỉ muốn nói chuyện riêng với bà xã thôi.</p><p>Tiểu trợ lý Điền Dực do dự trong một giây, không ngờ phu nhân lại càng hung dữ hơn, lập tức chống nạnh quát:</p><p>“Không được! Phải khám ngay bây giờ!”</p><p>Giọng không lớn, nhưng khí thế thì dọa người…</p><p>Làm Điền Dực run cầm cập tại chỗ.</p><p>Cố tổng đang bị đội ngũ y tế vây quanh: “…”</p><p>Nhưng lại bỗng khẽ nhếch môi, ánh mắt càng thêm rạng rỡ.</p><p>Mà người vừa mới phát nộ xong, khi quay đầu lại thì lại thấy tiểu thiếu gia đang ngồi dưới đất.</p><p>Tiểu Áo Áo lúc này đang ngước cặp má bánh bao nhìn đám người lớn, mắt lúc đầu còn hơi mơ màng, nhưng vừa chạm mắt với Thẩm Khanh thì lập tức cười khanh khách, nhào tới ôm lấy đùi “ba nhỏ”.</p><p>“Ba nhỏ, hung dữ ghê!”</p><p>Cười khúc khích nhưng lại chẳng sợ ba nhỏ hung gì cả, ngược lại còn bình luận siêu chính xác: “Nhưng mà ba lớn á, thích bị ba nhỏ hung dữ đó nha~”</p><p>Thẩm Khanh: “… Hả?”</p><p>Tiểu Áo Áo gật gù: “Ba lớn vui ơi là vui luôn!”</p><p>Thẩm Khanh: “…”</p><p>Quay đầu liếc nhìn đầy tò mò: ủa sao thằng bé biết ba lớn đang vui?</p><p>Mới vừa quay lại đã bị ánh mắt đối phương bắt trúng ngay. Thẩm Khanh thấy Cố Hoài Ngộ vẫn đang nhìn mình chăm chăm.</p><p>Khuôn mặt gầy gò nhưng anh tuấn, không có biểu cảm gì rõ rệt, nhưng ánh mắt thì sâu thăm thẳm, như có ánh sáng.</p><p>“…”</p><p>Thẩm Khanh lại hừ một tiếng.</p><p>Rồi cúi xuống bế Áo Áo lên: “Ba lớn con… khụ, thôi kệ, mình đừng học theo ba, đi, ba nhỏ dẫn con đi chơi.”</p><p>Cảnh tượng ông lớn thay băng tốt nhất đừng để con nít thấy.</p><p>Nhưng Áo Áo là đứa trẻ rất tò mò, rất thích hỏi “tại sao”. Ngồi trên tay Thẩm Khanh, cái chân bé tí lắc qua lắc lại, cậu bé chớp đôi mắt to tròn hỏi: “Vậy tại sao ba nhỏ hung dữ với ba lớn, mà ba lớn lại vui dạ~”</p><p>Trong đầu tiểu bảo bối lập tức sinh ra một dấu chấm hỏi to đùng, người khác hung với Áo Áo là Áo Áo sẽ giận dỗi liền á!</p><p>Mà từ trước đến nay có ai dám hung với ba lớn đâu chứ.</p><p>Thẩm Khanh thuận miệng đáp: “Vì… ba lớn biết ba nhỏ hung là vì yêu ba lớn đó.”</p><p>“Dạ?”</p><p>Tiểu Áo Áo chưa kịp hiểu gì, đã bị ba nhỏ bế vèo vèo ra khỏi phòng.</p><p>Trước khi đi, còn nằm bò lên vai ba nhỏ, quay đầu lại… thấy ba lớn đang cười.</p><p>Tuy lúc ấy không hiểu tại sao ba lớn cười.</p><p>Nhưng sau này nhìn nhiều rồi, Áo Áo hiểu ra: nụ cười đó không đơn thuần chỉ là vui.</p><p>Mà là kiểu cười bất đắc dĩ, xen chút yêu chiều, cộng thêm rất rất nhiều… hạnh phúc.</p><p>Vết thương của Cố Hoài Ngộ quả nhiên hơi rách ra một chút, nhưng theo lời bác sĩ thì không nghiêm trọng.</p><p>Lúc Thẩm Khanh quay lại phòng ngủ, Cố Hoài Ngộ đã thay bộ đồ mới, đang ngồi ngay giữa phòng.</p><p>Ông lớn ngồi trên xe lăn, lưng thẳng tắp, đầu hơi cúi, đang cầm một quyển sách đọc, dáng vẻ hơi lười biếng một tí.</p><p>Nghe tiếng cửa đóng, Cố Hoài Ngộ ngẩng đầu lên, đặt sách xuống.</p><p>Là cuốn tiểu thuyết Thẩm Khanh đọc gần đây, thuộc hàng bestseller thế giới, tái bản cả trăm lần trong vòng trăm năm.</p><p>Thẩm Khanh liếc nhìn bìa sách một cái, rồi mắt lại dán lên người Cố Hoài Ngộ, không rời nổi.</p><p>Không hiểu sao, ông lớn bình thường luôn ăn mặc chỉn chu, lần này cái cổ áo sơ mi mới thay lại không cài chặt.</p><p>Anh vừa ngẩng đầu, Thẩm Khanh lập tức thấy một đoạn cổ dài và cái xương quai xanh gợi cảm lồ lộ.</p><p>Dù biết là vì người ta ốm yếu không có mỡ, nên xương mới rõ thế.</p><p>Nhưng cũng phải công nhận, đẹp thật chứ đùa à!</p><p>Gầy là một chuyện, nhưng khí chất và thần thái mới là thứ ăn tiền.</p><p>Lưng lúc nào cũng thẳng, cổ thì vươn cao, hai vai hơi trùng xuống, thành ra dáng cực kỳ thư sinh.</p><p>Cứ giữ tư thế đó lâu dài, sẽ tạo cảm giác: vai ngang, cổ dài, cằm sắc, yết hầu rõ, xương quai xanh nổi… tóm lại là đẹp chết người.</p><p>Thế nên Thẩm Khanh lại càng không hiểu, một người lúc nào cũng tự tin quý phái như anh, tại sao cứ nghĩ mình là “người thay thế” chứ…</p><p>Aaa nghĩ tới thôi cũng thấy nhức đầu rồi!</p><p>Hai người im lặng nhìn nhau một lúc.</p><p>Là Cố Hoài Ngộ đặt sách xuống trước, hỏi: “Muốn ôm không?”</p><p>Thẩm Khanh cắn răng: “… Muốn!”</p><p>Lúc cậu bước tới, Cố Hoài Ngộ đã dang tay ra.</p><p>Thẩm Khanh còn đang nghĩ nên ôm kiểu gì, thì anh đã ra tay trước, nhẹ nhàng kéo cậu xoay một vòng, thành ra Thẩm Khanh ngồi lên đùi anh, bị anh ôm trọn vào lòng.</p><p>“…”</p><p>Một chân còn chạm đất, chân kia thì lơ lửng.</p><p>Đùi đè lên đùi người ta, chân vắt ngang tay vịn xe lăn, tư thế kiểu công chúa được bế ngang luôn rồi đó…</p><p>… Ngoài hồi nhỏ từng bị bế kiểu này, lớn lên đây là lần đầu tiên bị người ta ôm ngang thế này, Thẩm Khanh thấy hơi… ngượng.</p><p>Mà cũng không khỏi tán thán: xe lăn của ông lớn đúng là hàng xịn.</p><p>Hai người đàn ông nặng thế mà ngồi lên còn không rung lắc gì.</p><p>Nhưng nghĩ đến việc trước giờ ông lớn hiểu lầm mình đủ điều, Thẩm Khanh lại “hừ” một tiếng, vươn tay khoác lên cổ anh.</p><p>Giống hệt lúc cậu ôm Áo Áo vậy.</p><p>Chỉ là lần này, người được ôm là cậu.</p><p>Dù sao chân ông lớn không sao, không đè hỏng được đâu!</p><p>Cố Hoài Ngộ nhẹ giọng nói: “Đừng giận nữa, là anh sai rồi.”</p><p>Hương gỗ cao cấp thoang thoảng, lạnh nhạt thanh tao, xen lẫn chút xa hoa. Thẩm Khanh không chịu nổi cái mùi này lắm…</p><p>Nhưng vẫn nhíu mày nói: “Anh tưởng em coi anh là người thay thế, chẳng thấy cái suy nghĩ đó quá hạ thấp bản thân anh à?”</p><p>Cố Hoài Ngộ: “Ừ, đúng là vậy.”</p><p>Thẩm Khanh: “…”</p><p>Anh không chần chừ gì mà thừa nhận luôn, khiến Thẩm Khanh theo phản xạ ngẩng đầu nhìn anh.</p><p>Trước mắt, Cố Hoài Ngộ cụp mắt xuống, mặt có chút u buồn: “Có lẽ là vì… từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai thật lòng thích anh.”</p><p>Thẩm Khanh: “…”</p><p>“… Không hẳn vậy đâu.”</p><p>Lại bị bối cảnh “thiếu thốn tình cảm” của ông lớn đánh trúng, tay khoác trên cổ anh siết lại theo bản năng.</p><p>Giờ được anh đỡ eo nên ngồi rất vững, dù có ngồi lên đùi cũng không lo lắng gì.</p><p>Nhìn gương mặt tái nhợt lại có chút u buồn của đối phương, Thẩm Khanh ngẫm nghĩ rồi nói: “Có thể là vì bình thường anh lạnh nhạt quá, chẳng ai dám tới gần, nên mới tưởng anh không được ai yêu thích. Nhưng thật ra anh chắc chắn… rất được mến đấy!”</p><p>Cố Hoài Ngộ khẽ nhắm mắt, “Vậy em thật lòng thích anh sao?”</p><p>Thẩm Khanh: “Tất nhiên rồi!”</p><p>Nghe vậy, Cố Hoài Ngộ đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đen sáng rực lên: “Em thích anh là đủ rồi.”</p><p>Thẩm Khanh: “…”</p><p>Khoan đã, sao tự dưng cảm thấy mình bị gài hàng thế?</p><p>Không phải… hồi nãy anh giả bộ đáng thương à??</p><p>Gương mặt trắng bệch ấy thực sự có một vẻ đẹp rất… ốm yếu.</p><p>Thẩm Khanh lại là kiểu mềm lòng, không chịu nổi ai yếu đuối…</p><p>Mà nói gì thì nói, cũng thật sự bớt giận rồi.</p><p>Lúc này, Cố Hoài Ngộ đưa tay còn lại lên, ngón tay dài mát lạnh như ngọc khẽ vuốt má cậu, như đang nâng niu thứ bảo vật vô giá, động tác nhẹ như sợ làm đau.</p><p>Anh nhìn thẳng vào mắt cậu, giọng trầm thấp vang lên: “Em ban đầu đồng ý cưới anh là vì thay thế cho Thẩm Duyên.”</p><p>Thẩm Khanh: “…”</p><p>“Em lại là người trọng tình cảm như thế.”</p><p>Ngón tay đang lướt trên má cậu chợt dừng lại, giọng của Cố Hoài Ngộ càng thấp: “Anh rất khó không suy nghĩ nhiều.”</p><p>Thẩm Khanh cúi đầu thật nhanh: “… Suy nghĩ gì cơ.”</p><p>Cố Hoài Ngộ vẫn chăm chú nhìn cậu không chớp mắt, mỉm cười khẽ khàng, ánh mắt có chút tự giễu: “Suy nghĩ xem em thật sự quên Thẩm Duyên chưa, là khi nào, vì sao mà quên được.”</p><p>“…”</p><p>Thấy người yêu không trả lời, còn né tránh ánh mắt mình, đồng tử Cố Hoài Ngộ khẽ co lại, giọng trầm hẳn: “… Rồi lại nghĩ, liệu em có thật sự yêu anh không?”</p><p>Thẩm Khanh: “Tất nhiên là… ê khoan!”</p><p>Câu chưa dứt, Thẩm Khanh đột nhiên ngẩng phắt đầu lên, vì cậu cảm thấy thân thể mình… bỗng bị nhấc bổng lên!!!</p><p>Cố Hoài Ngộ vậy mà trực tiếp… bế cậu đứng dậy!!!</p><p>Dù chỉ trong tích tắc, Thẩm Khanh đã bị đặt xuống giường ngay sau đó.</p><p>Nhưng cậu vẫn sợ hết hồn: “Anh điên rồi hả?!”</p><p>Vết thương mới băng lại đó!!!</p><p>Qua chiếc áo sơ mi mở cúc, có thể nhìn thấy cả lớp băng quấn bên trong… mà thôi, lúc này Cố Hoài Ngộ đang chống lên người cậu, áo sơ mi rộng thùng thình rủ xuống, gần như để lộ hết cả lồng ngực.</p><p>Cái cổ áo này, thật sự có tiềm năng tạo ra rất nhiều rắc rối đó nha.</p><p>“Không sao đâu, chỉ là vết thương ngoài da thôi, không chết được.” Cố Hoài Ngộ nói.</p><p>Thẩm Khanh: “…”</p><p>Khó chịu, muốn lăn, muốn quẫy.</p><p>Sau đó cuối cùng cũng phản ứng kịp, khoan đã, một người cao to chân dài như cậu, lại bị một bệnh nhân nặng như Cố tổng bế ngang lên giường??</p><p>Là do mấy món ngon gần đây cậu khoe đã phản bội cậu?</p><p>Hay là do mấy buổi tập gym gần đây chỉ để trưng cho đẹp?</p><p>Ờ thì… nói trắng ra là gần đây cậu lười tập, chứ tập tành gì tầm này. Gym à? Còn chưa động vô nữa là… ha ha.</p><p>Thôi kệ. Vẫn tiếp tục sống đời cá mặn vậy.</p><p>Cố Hoài Ngộ thấy cậu nằm duỗi tứ chi ra như cá chết, mặt mũi là vẻ từ bỏ phản kháng, liền khẽ bật cười:</p><p>“Đừng giận, anh chỉ muốn ngủ trưa với em thôi.”</p><p>Thẩm Khanh: “…Bây giờ vẫn còn là buổi sáng mà.”</p><p>“Ừ, thì là giấc ngủ sáng.”</p><p>“…Nói là vậy, nhưng anh có thể dậy trước được không? Đừng đè lên người em nữa?”</p><p>Cố Hoài Ngộ không có ý định dậy. Ngược lại còn nghiêm túc hẳn lên, giọng đầy chính khí:</p><p>“Là em dụ dỗ anh trước.”</p><p>Thẩm Khanh: “?? Em đâu có!!”</p><p>Cố Hoài Ngộ khẽ nhếch môi: “Anh muốn nhìn em như thế này.”</p><p>Thẩm Khanh: “Thế với tư thế này, vết thương của anh thật sự không đau à?”</p><p>“Có đau chút chút.”</p><p>Cố Hoài Ngộ nghiêng đầu: “Hay là… để em đè anh đi?”</p><p>Thẩm Khanh: “…”</p><p>Cậu quyết định tiếp tục cá mặn nằm yên.</p><p>Cố Hoài Ngộ cũng híp mắt, rồi xoay người nằm cạnh, tay dài khẽ phủ lên tay Thẩm Khanh.</p><p>Thẩm Khanh không nhúc nhích, để mặc anh nắm.</p><p>Phòng ngủ trong nhà rộng gấp mấy lần phòng bệnh viện, cửa sổ kính gần như bao quanh 270 độ đang mở, gió nhẹ thổi vào, thoảng mùi hoa nhài loại hoa mà gần đây Thẩm Khanh mới cho người trồng trong vườn.</p><p>Hai người cứ thế nằm cạnh nhau một lúc.</p><p>Một lúc sau, giọng khàn khàn của Cố Hoài Ngộ lại vang lên:</p><p>“Xin lỗi. Trước đó đúng là anh dùng từ không đúng, không nên dùng từ ‘thay thế’ để nói về bản thân. Đó là xúc phạm em, cũng là tự xúc phạm mình.”</p><p>Thẩm Khanh: “Ừm.”</p><p>Ý là: Biết thế thì tốt.</p><p>“Anh biết em không phải kiểu người đó. Chỉ là anh bị người em từng hôn chọc tức quá nên lỡ lời… Thôi đừng giận, anh biết rồi. Em chưa từng hôn ai khác.”</p><p>Thẩm Khanh: “…Vậy thì còn được.”</p><p>Đời này Cố Hoài Ngộ chưa từng nói nhiều như vậy. Cũng chưa bao giờ dùng giọng nói dịu dàng thế để dỗ người khác.</p><p>Anh vốn là kiểu không nói lời thừa, mà cũng chẳng bao giờ để bản thân rơi vào tình huống phải xin lỗi.</p><p>Nhưng giờ phút này, khi ngửi thấy mùi dâu tây nhè nhẹ trên người thanh niên kia, anh vừa bực vừa buồn cười, cố tình trêu:</p><p>“Nhưng ai mà ở nhà hàng ôm mặt người ta nhìn lâu thế?”</p><p>Thẩm Khanh: “?!”</p><p>Quả nhiên, phút chốc lại xù lông như mèo con, giận phồng má lên:</p><p>“Không phải anh nói em uống rượu vào là muốn hôn người ta sao?”</p><p>Cố Hoài Ngộ: “…”</p><p>“Được rồi, nói sao thì nói, nhưng sau này em có muốn hôn ai, cũng chỉ được hôn anh.”</p><p>Giọng anh khàn khàn như rượu mạnh, nói xong còn cầm tay thanh niên lên, ngắm một chút rồi bất ngờ hôn nhẹ lên đầu ngón tay:</p><p>“Là em dụ anh trước đấy, Thẩm Khanh.”</p><p>Thẩm Khanh: “!!!”</p><p>Ngón tay bị người ta bắt lấy, lại bị hôn khẽ một cái, cảm giác lạ ơi là lạ!</p><p>Luồng điện chạy dọc sống lưng, Thẩm Khanh khó chịu vặn người một cái, r*n r*:</p><p>“Ai thèm hôn anh chứ…”</p><p>Nói xong mới thấy mình hơi trẻ trâu.</p><p>Từ lúc nào cậu đã dám buông mấy lời cà khịa này trước mặt ông lớn rồi?</p><p>Cố Hoài Ngộ từng khiến cậu sợ đến mức thấy là né xa mười mét cơ mà!</p><p>Nhưng mà vị “Cố tổng” từng khiến người ta nghe danh đã khiếp sợ kia giờ lại cười cười, không giận mà còn mặt dày nói:</p><p>“Vậy anh hôn em.”</p><p>Nói là làm, anh liền chống tay ngồi dậy.</p><p>Thẩm Khanh: "!!!"</p><p>Lần này khác với hồi ở trên xe, toàn thân cậu bị anh ta khóa chặt, chẳng có chi nào thoát được.</p><p>Môi khô lạnh hạ xuống, chỉ sau vài giây là Thẩm Khanh đã thở không nổi.</p><p>Nhưng mà lần này cậu lại có phần mất tập trung. Cậu lại bắt đầu nghĩ về những hiểu lầm giữa họ.</p><p>Thật ra nghĩ lại cũng không trách ông lớn tự ti như vậy.</p><p>Ai bảo cái cốt truyện “vì yêu nên gả thay” của nguyên chủ nó máu chó quá cơ chứ!</p><p>Cố Hoài Ngộ đâu biết cậu không phải là cái người “Thẩm Khanh” ban đầu đó.</p><p>Hơn nữa, chắc vì cậu thông minh quả cảm, trọng tình trọng nghĩa, siêu cấp lý trí, lại còn cực kỳ có sức hút! (tự tin vãi).</p><p>Trong mắt Cố Hoài Ngộ, cậu không thể là kiểu người dễ thay lòng đổi dạ.</p><p>Anh mặc định rằng Thẩm Khanh từng đơn phương thích Thẩm Duyên rất lâu.</p><p>Dù biết là không thể, cũng sẽ giấu kín trong lòng. Dù có tìm tình cảm mới, cũng sẽ vô thức tìm người giống Thẩm Duyên.</p><p>Nghe Cố tổng nói, chắc là anh có thể chấp nhận chuyện mình chưa quên được Thẩm Duyên, nhưng…đó đã là giới hạn rồi.</p><p>Anh tuyệt đối không thể chấp nhận việc mình bị vừa “dụ dỗ”, vừa bị đem so với kẻ khác.</p><p>“Á!” Thẩm Khanh đang nghĩ mải mê, đột nhiên cảm thấy đau trên môi.</p><p>Cố Hoài Ngộ cắn cậu!!!</p><p>Thẩm Khanh trợn mắt: “Anh…”</p><p>“Em đang nghĩ gì vậy?” Cố Hoài Ngộ kéo giãn khoảng cách, giọng lạnh nhạt, ngồi thẳng dậy.</p><p>Hình như… lại giận nữa rồi.</p><p>Thẩm Khanh: “…”</p><p>Bị hỏi như vậy mới nhận ra mình lại mất hồn, cảm thấy hơi chột dạ.</p><p>Vừa nãy bị bế ngồi lên xe lăn, thật ra cậu cố tình tránh ánh mắt của người ta – không phải ngại mà là cậu cũng đang nghĩ tới chuyện đó.</p><p>Nhưng đúng là đứng từ góc nhìn của đối phương, cậu đã lơ đễnh tận hai lần…</p><p>Thẩm Khanh vốn không thích tự dằn vặt bản thân, nhưng cũng không phải kiểu phủi sạch trách nhiệm.</p><p>Nghĩ thử nếu là mình chủ động hôn người ta mà người ta lại mất tập trung, chắc mình cũng không vui đâu.</p><p>…Hết cách, ai bảo cậu không biết hai mặt, lại còn quá có sức hút (vẫn chưa hết tự tin).</p><p>Thế là Thẩm Khanh nghĩ một chút, cũng ngồi dậy theo.</p><p>Cậu xếp bằng trên giường, bất ngờ nói:<br/>“Thật ra…em không phải Thẩm Khanh.”</p><p>Cố Hoài Ngộ: “?”</p><p>Thẩm Khanh: “…”</p><p>Thấy ông lớn lập tức ngẩng đầu, gương mặt luôn lạnh nhạt giờ cũng thay đổi,<br/>Thẩm Khanh nhanh chóng chữa lại:</p><p>“Không không không, em vẫn là Thẩm Khanh của anh và mấy nhóc, chỉ là…em không phải cái người ‘Thẩm Khanh’ của sáu tháng trước thôi.”</p><p>Thẩm Khanh chưa từng nghĩ mình sẽ nói chuyện này ra.</p><p>Lúc trước là vì muốn né rắc rối, chỉ muốn sống cho ổn.</p><p>Về sau mọi chuyện gần như ổn định, cậu cũng không thấy cần phải nói ra việc mình là người xuyên sách.</p><p>Cũng không dễ giải thích, ngại phiền, và thật ra… cũng chẳng cần thiết.</p><p>Chỉ là, giờ không nói thì ông lớn sẽ mãi có khúc mắc.</p><p>Mà một người còn ôm khúc mắc thì sao yêu đương cho nổi?</p><p>Vậy thôi, đành phải nói ra vậy.</p><p>Dĩ nhiên cậu không nói về việc mình biết trước cốt truyện hay tương lai, bởi vì theo truyện, Cố Hoài Ngộ sắp tèo rồi…</p><p>Nghĩ tới đây, Thẩm Khanh vô thức hít sâu một hơi. Cậu chỉ nói sơ là mình không phải người thuộc về thế giới này, và chưa từng quen Thẩm Duyên.</p><p>“Tóm lại là vậy đó.”</p><p>Nói xong, Thẩm Khanh lại nằm xuống.</p><p>Nhóc Áo Áo mà thích ăn hay chơi là lại nằm vật ra nghịch chân nghịch tay.</p><p>Cậu không làm được trò nghịch chân kia, nhưng khoản nằm cá mặn thì càng ngày càng giống tinh thần của nhóc.</p><p>Cậu nằm, vừa nhìn lên trần nhà vừa nói: “Cho nên…em không phải là người ‘vì yêu mà gả thay’. Dĩ nhiên nếu không có ‘Thẩm Khanh’ thật thì em cũng không tới đây, cho nên chuyện này cũng không trách ai được. Nói cho cùng thì… là do số cả thôi.”</p><p>Cố Hoài Ngộ lặng im nghe xong.<br/>Ánh mắt thẳng tắp nhìn chàng thanh niên, rồi khi xác nhận Thẩm Khanh đã nói hết, hắn gật đầu: “Ừ.”</p><p>“Ừ?”</p><p>Thẩm Khanh cũng nhìn về phía anh: “Chỉ một tiếng ‘ừ’ thôi á?”</p><p>Cái thân phận xuyên không của mình chấn động thế cơ mà, dù biết Cố Hoài Ngộ không đến mức bắt cậu đem đi thí nghiệm như người ngoài hành tinh, càng không nhốt vào viện tâm thần...</p><p>Nhưng chỉ “ừ” một tiếng thôi thì... có hơi quá qua loa không?</p><p>Cố Hoài Ngộ bật cười, đối diện với ánh mắt tròn xoe trừng to của cậu, lại nắm lấy tay cậu, giọng nhẹ nhàng: “Thật ra từ trước anh đã thấy rất kỳ lạ, em không giống ‘Thẩm Khanh’ trong tư liệu. Bây giờ em nói vậy, ngược lại còn hợp lý hơn.”</p><p>Thẩm Khanh: “...?”</p><p>Một lần nữa để lộ vẻ mặt mơ màng ngây ngô, Cố Hoài Ngộ bật cười: “Học chưa xong cấp hai, hơn hai mươi tuổi, từng bị cười nhạo tơi tả trong một buổi phỏng vấn vì đến chữ Hán cơ bản còn không viết nổi... làm sao có thể ngồi nhà một mình đọc tiểu thuyết nguyên bản tiếng Anh được?”</p><p>Thẩm Khanh: “...”</p><p>Ánh mắt hơi chệch đi, mới nhớ lúc nãy bước vào, tay Cố Hoài Ngộ cầm chính là quyển sách đó, đúng thật là nguyên bản tiếng Anh...</p><p>Đó là do mấy tháng gần đây, thỉnh thoảng cậu cùng Đoạt Đoạt học bài, thấy nhóc học thuộc văn tiếng Anh, đọc nguyên tác ngày càng lưu loát, thế là cũng ngứa ngáy tay chân.</p><p>Có lẽ là bị năng lượng tích cực từ nhóc nhà mình lây sang rồi.</p><p>Chứ thực ra Thẩm Khanh cũng đâu phải cố ý học ngoại ngữ, chỉ là rảnh quá, muốn ôn lại mấy kỹ năng từng có nên lôi ra nghịch lại.</p><p>Dù sao trong nhà ông lớn thì sách không bao giờ thiếu.</p><p>Mà rồi sau một thời gian thử, cậu phát hiện ra: ban đêm yên tĩnh, ngồi trong căn phòng tĩnh lặng, rót ly rượu vang, bật một khúc nhạc, ngắm cảnh ngoài cửa sổ toàn cảnh rồi đọc sách--</p><p>Tâm trạng thư thái, đầu óc nhẹ nhàng, còn dễ ngủ hơn.</p><p>Chỉ là... cậu thật sự không nhận ra điều này mâu thuẫn với cái “thiết lập nhân vật” ban đầu của mình!</p><p>Xem ra, ở ngôi nhà này, cậu thực sự đã quá thả lỏng rồi.</p><p>Hoặc cũng có thể, cậu quá tin tưởng Cố Hoài Ngộ, đến mức lúc thấy anh cầm sách của mình cũng không nghĩ gì cả.</p><p>Thẩm Khanh: “Khụ khụ khụ, lỡ đâu quyển đó chỉ là em bày ra để ra vẻ thì sao? Làm sao anh biết em đọc rồi? Hoặc giả đọc rồi cũng không hiểu thì sao?”</p><p>Không phải mạnh miệng không muốn nhận, mà chỉ là nghiêm túc bàn luận thôi.</p><p>Cố Hoài Ngộ lại cười nhếch môi: “Đoạt Đoạt có lần luyện khẩu ngữ với anh từng nhắc qua, em đọc xong không chỉ một quyển rồi.”</p><p>“...”</p><p>Thẩm Khanh sững lại: “Khi nào thế?”</p><p>Cố Hoài Ngộ nghĩ một chút rồi đáp: “Khoảng một tháng trước.”</p><p>Thẩm Khanh: “...”</p><p>Từ lúc Cố Hoài Ngộ tỉnh lại và được chuyển sang phòng bệnh bình thường, lũ nhỏ đã có thể đến thăm hằng ngày.</p><p>Sau đó thì việc anh dùng ngoại ngữ giao tiếp với lũ nhỏ để luyện nói cũng dần trở lại.</p><p>Thẩm Khanh: “Khụ khụ khụ!!...”</p><p>Một lần nữa, Thẩm Khanh thở dài cảm thán rằng, cậu có thể ở thế giới này bao lâu mà không “rớt mã”, phần lớn là nhờ cắm rễ trong nhà không ra ngoài, ít tiếp xúc người, cộng thêm lũ nhỏ đơn thuần, và... ông chồng phát hiện bất thường mà mặt không đổi sắc, không nói một lời!</p><p>Thẩm Khanh: “... Xem ra sau này mỗi lần nghe anh với tụi nhỏ nói ngoại ngữ em không hiểu, chắc phải bật máy dịch thôi.”</p><p>Một học bá từng là vua bảng xếp hạng cảm thấy bản thân vừa bị đè bẹp bởi văn hóa!</p><p>Ai biết được đâu chừng hai người dùng tiếng Pháp, tiếng Đức, hay gần đây Đoạt Đoạt lại tự thêm tiếng Ý vào danh sách học.</p><p>Có khi họ đang nói chuyện, mà cậu thì ngồi ngay bên cạnh... không hiểu gì cả!</p><p>Thẩm Khanh rầu rĩ mặt mày, nhưng Cố Hoài Ngộ lại kéo tay cậu, dịu giọng nói:</p><p>“Không có gì đâu, bọn anh chưa từng nói gì về em. À đúng rồi, Đoạt Đoạt còn nói em đọc nhanh lắm. Em không biết à? Nhóc đang học theo em đấy.”</p><p>Thẩm Khanh: “...?”</p><p>…Đoạt, Đoạt luôn học theo mình á??</p><p>Cố Hoài Ngộ gật đầu chân thành: “Khi đọc, nhóc thích tra từ từng chữ một nên rất chậm, còn cách của em thì nhanh hơn nhiều.”</p><p>“...Ồ.”</p><p>Thẩm Khanh nghe xong lại giả bộ nghiêm túc, nhưng chưa được hai giây đã sụp đổ, không nhịn được bật thốt:</p><p>“Vậy ý anh là em đọc sách hời hợt, có thể lướt là lướt, sống sao cho qua ngày á?!”</p><p>Giọng điệu sau cùng còn hơi cao lên.</p><p>Quả thật, gặp từ mới hay mơ hồ cậu đều không tra từ điển, lướt qua luôn. Vì cơ bản cũng không ảnh hưởng đến nội dung chính.</p><p>Nhưng đối mặt với cả nhà toàn người kỹ tính chăm chú học hành, Thẩm Khanh cũng thấy hơi đau lòng!</p><p>Dù gì có lúc chính cậu cũng thấy mình lười thật.</p><p>Cố Hoài Ngộ lại bị bộ dạng bùng nổ của cậu chọc cười, kéo cả người cậu vào lòng: “Anh đã nói là phương pháp của em tốt hơn mà. Quá chú ý chi tiết sẽ làm chậm tốc độ, mà theo anh thì không cần thiết.”</p><p>Thẩm Khanh: “...Vậy còn nghe được.”</p><p>Dù gì cũng đâu phải đi thi, đọc tiểu thuyết thôi mà, ai rảnh tra từng chữ một!</p><p>Đầu tựa lên vai hắn, gần như tan chảy trong vòng tay đối phương, Thẩm Khanh lần nữa trở về trạng thái “cá mặn”.</p><p>Sau một lúc bật cười, Cố Hoài Ngộ siết tay cậu lại, nghiêm túc nói: “Anh thấy thế nào cũng được, miễn là em vẫn là em.”</p><p>Thẩm Khanh: "…"</p><p>Lại bất chợt nhớ đến một chuyện, cậu hơi đỏ mặt cúi đầu, nói nhỏ:</p><p>“Vậy chắc anh cũng biết rồi... mỗi tối em đọc sách đều uống chút rượu vang… là từ hầm rượu của anh.”</p><p>Đúng vậy, căn biệt thự này ngoài ba tầng trên còn có hai tầng dưới.</p><p>Một tầng là gara, tầng còn lại là kho và hai hầm rượu rất lớn.</p><p>Cố Hoài Ngộ không uống được rượu, những chai rượu kia chắc là người khác tặng, hoặc anh chỉ đơn giản sưu tầm rượu quý, rượu hiếm. Thẩm Khanh tình cờ phát hiện nhiều loại rượu mà đời trước có mơ cũng chẳng dám nghĩ đến.</p><p>Lúc trước Tổng Cố còn hôn mê sâu, tâm trạng Thẩm Khanh tệ lắm, nên vào đó tìm rượu uống.</p><p>Vì trước đó không lâu, Cố Hoài Ngộ từng dặn: “Nếu muốn uống, thì uống ở nhà, đừng ra ngoài...”</p><p>Rồi từ đó thành thói quen luôn.</p><p>Thẩm Khanh xoa mặt, lẩm bẩm: “Khụ, kiểu như... chai Lafite năm 82 gì đó...”</p><p>Cố Hoài Ngộ nhìn cậu, lại bật cười: “Không sao, vốn là chuẩn bị cho em mà.”</p><p>Thẩm Khanh đỏ mặt cúi đầu: “Em toàn đứng lên thùng để lấy uống…”</p><p>Không ngờ tới điều này, Cố Hoài Ngộ hơi nhướn mày: “Ừ, miễn là em không say rồi ra ngoài hôn bậy người khác là được.”</p><p>Thẩm Khanh: “...?”</p><p>Không được, tức rồi!</p><p>Cậu chồm lên định đè người ta ra cắn lại, nhưng vừa thấy băng gạc dưới cổ áo anh thì khựng lại, kết quả bị người ta đè lại trước.</p><p>Và rồi cậu bị cắn.</p><p>“Ư~”</p><p>Thẩm Khanh bất ngờ bật ra một tiếng rên nhẹ.</p><p>Giọng còn hơi mềm mại ngọt ngào...</p><p>Vì những lần trước chỉ là chạm môi, mà lần này Cố Hoài Ngộ lại hôn lên cằm cậu.</p><p>Rồi… là cổ nữa.</p><p>"???"</p><p>Bị cắn cổ là một cảm giác thật vi diệu, tê tê ngứa ngứa, như bị gì đó chích vào, ngưa ngứa lại…</p><p>Thẩm Khanh giãy dụa, cố gắng trốn thoát.</p><p>Cố Hoài Ngộ thấy vậy cũng không làm khó, nhẹ nhàng buông cậu ra.</p><p>Thế là Thẩm Khanh lật người, đè lên người ông lớn, cúi đầu cắn lại một cái vào cổ anh.</p><p>Vừa mới nhớ ra, nãy người ta còn cắn môi mình nữa chứ.</p><p>Thẩm Khanh cảm thấy nếu mình không cắn lại thì bị “nắm thóp” mất!</p><p>Chỉ là... vừa dùng răng cà nhẹ một chút, không ngờ da Cố Hoài Ngộ quá trắng, cậu vừa mớm hai cái, ngẩng đầu lên thì đã thấy cổ đối phương hiện rõ hai dấu đỏ.</p><p>Thẩm Khanh: “! Xin, xin lỗi!”</p><p>Vội vàng bật dậy, cảm thấy mình đúng là không nên hơn thua với bệnh nhân, trong lòng cũng hơi hối hận.</p><p>Nhưng Cố Hoài Ngộ chỉ nói: “Không sao…”</p><p>Ánh mắt lại lướt qua cổ cậu: “Hay là em... đi soi gương trước đi?”</p><p>Thẩm Khanh: “?”</p><p>Cố Hoài Ngộ: “Lẽ ra là anh nên xin lỗi mới đúng.”</p><p>Thẩm Khanh: "???"</p><p>Thế là cậu thật sự nhảy xuống giường, đến trước gương đứng thử soi.</p><p>Giây tiếp theo, trong phòng ngủ lại vang lên tiếng gào giận dữ của “phu nhân”.</p><p>Cửa đóng kín, cách âm tốt, bên ngoài không nghe được gì.</p><p>Nhưng vì cửa sổ mở, nên ở sân dưới, đúng lúc hai thầy đang dạy đào đất cho bé Đoạt Đoạt nghe được.</p><p>Gần đây trời ấm lên, Đoạt Đoạt hay chạy ra vườn chơi với hoa lá sâu bọ.</p><p>Lúc này, đầu đội nón lá siêu to, chân mang ủng nhỏ xíu, cậu nhóc nghe thấy âm thanh từ trên lầu, liền ngước đầu nhìn:</p><p>“Áo?”</p><p>Ba nhỏ hôm nay sao lại dữ vậy nè~</p><p>Trong phòng ngủ, ban đầu Thẩm Khanh còn tưởng là da của Cố Hoài Ngộ trắng nõn, mềm mại, dễ để lại dấu vết. Sau khi soi gương mới phát hiện, người bị nghiêm trọng nhất lại chính là mình.</p><p>Chỉ bị Cố Hoài Ngộ cắn một phát mà đã có ngay một trái dâu tây to tướng mọc trên cổ…</p><p>Chàng thanh niên mang hương dâu tây ôm cổ, xoay tới xoay lui trước gương toàn thân, làm ánh mắt trong đôi đồng tử của Cố Hoài Ngộ ngày càng tối dần.</p><p>“Đẹp đấy, rất hợp với em.” Anh nói.</p><p>Thẩm Khanh: “…Em đã bảo em không thích mấy thứ màu hồng mà… Với cả, em là trai thẳng đấy nhé!”</p><p>Chợt nhớ ra mình cũng đã nói là mình không còn là Thẩm Khanh trước kia nữa, thế thì có gì phải che giấu? Mấy chuyện sở thích hay xu hướng gì đó, nói toạc ra cũng chẳng sao!</p><p>“…Trai thẳng?”</p><p>Nhưng Cố Hoài Ngộ nghe thấy từ đó thì đột nhiên ấn mạnh tay lên ngực, sắc mặt vốn đã hồi phục do đùa giỡn ban nãy lại trở nên tái nhợt, anh ho nhẹ một tiếng, nhíu mày: “…Trai thẳng là gì?”</p><p>“À, em là trai thẳng.” Thẩm Khanh lại ghé sát qua, gương mặt thanh tú, cằm nhọn khẽ ngẩng lên, đối diện trực tiếp với vị đại nhân kia.</p><p>Cậu chớp mắt một cái, đôi mắt hạnh long lanh hiện rõ bọng mắt nhỏ, khi cười đuôi mắt hơi nhướn lên, rạng rỡ như ánh mặt trời, ánh nhìn như thể biết quyến rũ người khác.</p><p>Thẩm Khanh mỉm cười nói: “Trai thẳng, nhưng thích anh.”</p></div>
Sửa thông tin truyện
Tên truyện
Tác giả
Thể loại (csv)
Cover URL
Mô tả
Thẩm Khanh xuyên vào một cuốn tiểu thuyết cẩu huyết cổ điển siêu dài. Người cậu kết hôn là một pháo hôi đời đầu, sớm chết vì bệnh. Hai đứa cháu mà cậu "nuôi" (do kết hôn mà thành người thân) bị nguyên chủ ngược đãi đến mức buộc phải kiên cường học tập, trở thành "gà công nghiệp", và về sau trở thành phản diện tay trời trong truyện làm đủ chuyện xấu, ác tới tận xương tủy. Nghĩ đến tương lai mình sẽ bị hai đứa trẻ "gà hóa" hành hạ đến chết, Thẩm Khanh lập tức đổi chiến thuật: "Mặc dù cậu các con sắp đi rồi, nhưng cậu dâu sẽ dùng trăm tỷ tài sản cậu để lại mà chăm lo cho các con thật tốt!" "Vậy nên học làm gì? Trăm tỷ còn chưa đủ tiêu cả đời sao? Trẻ con nên được chơi đùa tự do chứ!" Nhưng tiếc rằng tư tưởng "gà công nghiệp" đã ăn sâu bén rễ, hai đứa trẻ mỗi ngày đều tự giác học hành kỷ luật cao, khiến Thẩm Khanh đành ra tay ban hành một loạt quy tắc gia đình nghiêm khắc kiểu "ngược đời": 1. Mỗi tuần không đi công viên giải trí với ba nhỏ một lần thì tuần sau cấm đến lớp học thêm tiếng Pháp. ..... 2. Ai dám mang sách giáo khoa đến công viên giải trí thì cấm học Vật lý trong một tuần! ... 3. Phim mới ra phải xem xong với ba nhỏ OwO rồi mới được học tiếp nha~ ... Dưới "kỷ luật nghiêm khắc" của Thẩm Khanh, hai đứa nhỏ cuối cùng cũng biết cười, biết chơi. Dĩ nhiên, mấy hành động đó chỉ để dỗ ba nhỏ vui vẻ thôi, chứ về đêm tụi nó vẫn lén chui vào chăn đọc sách: "Chúng ta phải học thật giỏi, ba nhỏ nhất định phải do tụi mình bảo vệ!" --> Bé Dragon baby 3 tuổi rưỡi nghiêm túc nói, hai tay mũm mĩm khoanh lại. "Phải rồi." --> Bé lớn 6 tuổi rưỡi mặt lạnh mỉm cười bất đắc dĩ: "Không thì ba nhỏ lười thế, sau này biết làm sao đây?" Về sau, ngay cả ông lớn bệnh nặng lạnh lùng cũng bắt đầu nhìn Thẩm Khanh bằng ánh mắt kỳ lạ. Thẩm Khanh thương cảm cho hoàn cảnh bi thảm, mạng sống sắp tận và... FA từ trong trứng của đại lão, nên thỉnh thoảng cũng thân mật hôn hít, ôm ấp như người một nhà, chăm sóc các kiểu, xem như là sự "đền đáp" trước cho di sản sau này. Nhưng sau một thời gian... Ông lớn vẫn chưa chết! Rồi sau đó... đứng lên luôn rồi!! Thẩm Khanh: Hả?? Hắn đứng được á??? ...Cứu mạng!!!...
Nguồn