AppTruyen
Thư viện
Cấu hình Crawler
Sau Khi Cá Mặn Làm Bố Của Nhóc Gà Con Học Hành Như Điên
Quản Hồng Y
Edit Metadata
#1
Chương1
#2
Chương2
#3
Chương3
#4
Chương4
#5
Chương5
#6
Chương6
#7
Chương7
#8
Chương8
#9
Chương9
#10
Chương10
#11
Chương11
#12
Chương12
#13
Chương13
#14
Chương14
#15
Chương15
#16
Chương16
#17
Chương17
#18
Chương18
#19
Chương19
#20
Chương20
#21
Chương21
#22
Chương22
#23
Chương23
#24
Chương24
#25
Chương25
#26
Chương26
#27
Chương27
#28
Chương28
#29
Chương29
#30
Chương30
#31
Chương31
#32
Chương32
#33
Chương33
#34
Chương34
#35
Chương35
#36
Chương36
#37
Chương37
#38
Chương38
#39
Chương39
#40
Chương40
#41
Chương41
#42
Chương42
#43
Chương43
#44
Chương44
#45
Chương45
#46
Chương46
#47
Chương47
#48
Chương48
#49
Chương49
#50
Chương50
#51
Chương51
#52
Chương52
#53
Chương53
#54
Chương54
#55
Chương55
#56
Chương56
#57
Chương57
#58
Chương58
#59
Chương59
#60
Chương60
#61
Chương61
#62
Chương62
#63
Chương63
#64
Chương64
#65
Chương65
#66
Chương66
#67
Chương67
#68
Chương68
#69
Chương69
#70
Chương70
#71
Chương71
#72
Chương72
#73
Chương73
#74
Chương74
#75
Chương75
#76
Chương76
#77
Chương77
#78
Chương78
#79
Chương79
#80
Chương80
#81
Chương81
#82
Chương82
#83
Chương83
#84
Chương84
#85
Chương85
#86
Chương86
#87
Chương87
#88
Chương88
#89
Chương89
#90
Chương90
#91
Chương91
#92
Chương92
#93
Chương93
#94
Chương94
#95
Chương95
#96
Chương96
#97
Chương97
#98
Chương98
#99
Chương99
#100
Chương100
#101
Chương101
#102
Chương102
#103
Chương103
#104
Chương104
#105
Chương105
#106
Chương106
#107
Chương107
#108
Chương108
#109
Chương109
#110
Chương110
#111
Chương111
#112
Chương112: Hoàn chính văn
#113
Chương113: Ngoại truyện 1
#114
Chương114: Ngoại truyện 2
#115
Chương115: Ngoại truyện 3
#116
Chương116: Ngoại truyện 4
#117
Chương117: Ngoại truyện 5
#118
Chương118: Ngoại truyện 6
#119
Chương119: Ngoại truyện 7
#120
Chương120: Ngoại truyện 8
#121
Chương121: Ngoại truyện 9
#122
Chương122: Ngoại truyện 10
#123
Chương123: Ngoại truyện 11
#124
Chương124: Ngoại truyện 12
#125
Chương125: Ngoại truyện 13
#126
Chương126: Ngoại truyện 14
#127
Chương127: Ngoại truyện 15
#128
Chương128: Ngoại truyện 16
#129
Chương129: Ngoại truyện 17
#130
Chương130: Ngoại truyện 18
#131
Chương131: Ngoại truyện 19
#132
Chương132: Ngoại truyện 20
#133
Chương133: Ngoại truyện 21
#134
Chương134: Ngoại truyện 22
#135
Chương135: Ngoại truyện 23
#136
Chương136: Ngoại truyện 24
#137
Chương137: Ngoại truyện 25
#138
Chương138: Ngoại truyện 26
#139
Chương139: Ngoại truyện 27
#140
Chương140: Ngoại truyện 28
#141
Chương141: Ngoại truyện 29
#142
Chương142: Ngoại truyện 30
#143
Chương143: Ngoại truyện 31: Trưởng thành (1)
#144
Chương144: Ngoại truyện 32: Trưởng thành (2)
#145
Chương145: Ngoại truyện 33: Trưởng thành (3)
#146
Chương146: Ngoại truyện 34 [Hoàn toàn văn]
Exit Editor
Editing #23: Chương23
Save Content
Saved!
Title:
<div class="chapter-c" id="chapter-c" itemprop="articleBody"><p>Thẩm Khanh biết rõ, trước đây nguyên chủ tuy được hệ thống kéo vào group cư dân khi mới dọn đến, nhưng từ đó về sau chưa từng phát biểu câu nào.</p><p>Mà cũng dễ hiểu. Dù gì khu này cũng toàn nhà giàu. Ngay cả nhà liền kề cũng phải mấy chục triệu một căn. Nguyên chủ là kiểu người nhìn thấy toàn tầng lớp tinh anh liền dè dặt, sợ lỡ lời chọc giận đại boss tức là Cố Hoài Ngộ, người cũng có mặt trong group.</p><p>Nhưng Thẩm Khanh thì lại không thấy vấn đề gì cả.</p><p>Giàu nghèo thì cũng là người, đều sống chung trên một hành tinh, có gì đâu mà phải tự ti hay phân biệt. Với lại, cậu chỉ đang hỏi chuyện dạy học cho con nít, chứ có buôn quốc sự gì đâu mà sợ "nói sai".</p><p>Cho nên lúc gửi tin nhắn, Thẩm Khanh cực kỳ bình thản, không chút do dự.</p><p>Chỉ là... cậu thật không ngờ, một tin nhắn đơn giản như vậy lại có thể gây ra hiệu ứng mạnh đến thế.</p><p>Gì mà "thu mua lớp học phụ đạo", trời đất ơi, cậu mà muốn làm chuyện đó thì phải dậy sớm kiếm tiền rồi. Mà chuyện kinh doanh vất vả lắm, rõ ràng không phù hợp với lý tưởng nằm im như cá mặn của cậu.</p><p>Nhưng... nghĩ lại, không làm chủ thì làm nhà đầu tư cũng được. Lúc đó ngồi rung đùi đếm tiền chia cổ phần. Dù hiện tại chỉ ăn tiền cho thuê nhà, chưa đến mức thiếu tiền, nhưng muốn đầu tư "sinh lời" thì cũng cần chút vốn.</p><p>Cần vốn thì sao? Mượn ông lớn là được! Mượn vốn đầu tư, gọi là tay không bắt sói, tiền đẻ ra tiền, nghe cũng hấp dẫn phết...</p><p>Khoan!</p><p>Thẩm Khanh bỗng dưng tự đập đầu mình một cái.</p><p>Đầu óc cậu sao lại tự động bật chế độ "khởi nghiệp" rồi thế hả?</p><p>Không được! Trở lại đúng kịch bản đi!</p><p>Việc quan trọng bây giờ là tìm lớp học tiếng Pháp cho Đoạt Đoạt thiếu gia cái đã!</p><p>Lý trí được kéo về đúng quỹ đạo, Thẩm Khanh nhanh chóng trả lời lại trong group:</p><p>"Khu 1, nhà 3: 53309 hiểu nhầm rồi ạ, tôi chỉ muốn tìm lớp học cho cháu nhà tôi thôi 😅"</p><p>Ngay lập tức:</p><p>53309: Á á á đại thần rep tin em luôn kìa aaaaa!!</p><p>Có lẽ nhờ cái emoji đáng yêu ở cuối tin nhắn, không khí trong group cũng dịu đi, mọi người bắt đầu mạnh dạn lên tiếng hơn:</p><p>"Khu 2, nhà 1: Ủa, khu 1 có trẻ con hả ta? Trước giờ tưởng toàn người lớn, chưa bao giờ thấy ai dắt bé đi chơi."</p><p>"62218: Chào anh ạ, nhà em có mở trung tâm dạy kèm, có cả tiếng Pháp. Giáo viên ít nhất có 13 năm kinh nghiệm. Em add anh qua WeChat nhé?"</p><p>"81124: Ủa tưởng mấy cháu ở khu 1 toàn được 'ship' giáo viên bản xứ từ Pháp về dạy riêng chứ, hóa ra cũng ra ngoài học như tụi nhỏ nhà em à =)))"</p><p>Thẩm Khanh: "..."</p><p>Giờ thì thật sự không dám gõ thêm chữ nào luôn rồi.</p><p>Ờ ha, cậu đúng là chưa từng nghĩ đến, với điều kiện kinh tế nhà này, có khi tìm giáo viên bản xứ còn dễ hơn đi siêu thị.</p><p>Nhận thức bị mở rộng, Thẩm Khanh lật lại trí nhớ xem trước giờ có nghe nguyên chủ hay ai trong nhà nói về mấy chuyện này không. Nhưng ngoại trừ cái thân phận gắn mác "người của nhà họ Thẩm", nguyên chủ cũng đâu có hiểu giới thượng lưu làm gì, học gì.</p><p>Cậu chợt nhận ra mình hoàn toàn mù tịt trong lĩnh vực này.</p><p>Nhưng mà, phải công nhận hỏi trong group vẫn có tác dụng. Giống như bị ai đó gõ đầu tỉnh ra vậy.</p><p>Nên mới nói, tại sao có điều kiện vậy mà còn phải đi tìm lớp học ngoài?</p><p>Nghĩ đến đây, Thẩm Khanh nhanh chóng đi tìm Đoạt Đoạt, hớn hở đề xuất:</p><p>"Hay là chú nhờ cậu út con gọi về từ Pháp một giáo viên bản xứ luôn nhé? Học một mình, khỏi cần chen lấn, lại chất lượng."</p><p>Tất nhiên, bản thân cậu không có cái "đường dây buôn người quốc tế" nào để gọi về, định nhờ Cố Hoài Ngộ lo. Cậu tin, dù thân thể không khỏe, nhưng chỉ cần bấm vài cuộc điện thoại thì ông lớn vẫn "phát động toàn bộ hệ thống giáo dục thế giới" trong vòng một nốt nhạc.</p><p>Nhưng vừa mới đưa ra đề nghị xong...</p><p>Đã bị Đoạt Đoạt dứt khoát từ chối.</p><p>"Không phiền đâu, con không muốn làm phiền cậu đâu."</p><p>Cố Đoạt rất bình thản lắc đầu, rõ ràng là không mấy hứng thú với giáo viên bản ngữ "Lớp học bình thường là được rồi."</p><p>Thẩm Khanh suýt nữa thì ngất xỉu. Ôi trời, cậu bé này nhỏ xíu mà đã biết lo cho cậu và chú dâu, sau này không chừng có thể nhờ nhóc nuôi dưỡng khi mình già đi mất.</p><p>Nhưng khi nghĩ lại, Cố Đoạt nói là "không làm phiền cậu", có vẻ như cũng chẳng liên quan gì đến mình.</p><p>"Được rồi." Thẩm Khanh trả lời.</p><p>Đúng lúc đó, Cố Đoạt bất ngờ ngẩng đầu lên, nghiêm túc hỏi: "Tìm lớp học giúp con có làm phiền chú không?"</p><p>"Cái gì?" Thẩm Khanh không hiểu lắm.</p><p>"Nếu chú thấy phiền, con có thể tự tìm." Cố Đoạt nói nghiêm túc.</p><p>Cậu bé nghĩ Thẩm Khanh muốn bé nhờ cậu mình tìm giáo viên bản ngữ là vì thấy phiền.</p><p>Trước đây, khi ở nhà dì lớn, dì lớn cũng từng hay như vậy.</p><p>Lần đó, Cố Đoạt nhờ dì lớn giúp đỡ việc xin học cho lớp tiểu học, dì lớn nói: "Chuyện này đi tìm cậu cả giúp đi, dì không làm được."</p><p>Sau đó cậu bé đi tìm cậu cả.</p><p>Sau đó, mặc dù Cố Đoạt đã vào được lớp tiểu học, nhưng ngày đầu tiên tan học, cậu cả lại đem bé và em trai gửi cho dì hai, rồi không hỏi han gì nữa.</p><p>Cố Đoạt mặc dù thông minh, sắc sảo, nhưng còn quá nhỏ, nhiều khi không thể diễn đạt rõ ý tưởng của mình.</p><p>Cậu bé không nói về chuyện này, chỉ cau mày suy nghĩ một lúc rồi tiếp tục về chuyện lớp học, "Chỉ cần chú đồng ý là được, còn lại con có thể tự làm. Trên đường về con nhớ có một con phố có biển hiệu dạy tiếng Pháp."</p><p>"Không phiền đâu." Thẩm Khanh đột nhiên cắt ngang, giọng điệu kiên quyết.</p><p>Thẩm Khanh thật không thể tưởng tượng nổi, cậu bé này nhỏ như vậy mà đã nghĩ đến chuyện tự mình đi tìm lớp học.</p><p>Bình thường ở độ tuổi này, mấy đứa trẻ chỉ mới học xong mẫu giáo, thậm chí còn chưa hiểu rõ học thêm là gì.</p><p>Cậu nhớ có đứa con của bạn mình, vừa vào lớp một, mỗi ngày đều gây gổ với bố mẹ vì không muốn học thư pháp, không muốn học hùng biện, không muốn học taekwondo.</p><p>Thế mà Đoạt thiếu gia đã biết tự mình tìm lớp học rồi. Cậu bé này rốt cuộc đã trải qua chuyện gì vậy?</p><p>Trước đây, cậu chỉ lo giữ mạng sống của mình nên chẳng bao giờ nghĩ đến những chuyện này. Giờ Thẩm Khanh mới nhận ra, thật sự không chỉ có nguyên chủ gây ra tổn thương cho Cố Đoạt, mà còn có rất nhiều yếu tố khác đã góp phần hình thành một Đoạt thiếu gia lạnh lùng, vô cảm như thế.</p><p>Suy nghĩ một chút, Thẩm Khanh càng thêm nhận thức được rằng hai anh em Cố gia đã phải trải qua những năm tháng bị đẩy qua đẩy lại, chẳng có ai chăm sóc. Chính vì vậy mà Cố Hoài Ngộ mới cố gắng kiên trì đưa hai đứa về nhà, dù sức khỏe đang yếu.</p><p>Khi sống ở Cố gia, họ đã phải chịu đựng sự lạnh nhạt, thậm chí không thể gần gũi với người thân, vì vậy không lạ khi Đoạt Đoạt không biết cách gần gũi với người lớn.</p><p>Nếu không phải như vậy, thì có lẽ việc một người gần như sắp chết như Cố Hoài Ngộ cố gắng đưa hai đứa về chăm sóc cũng là một hình thức tổn thương nữa, vì nó lại dẫn đến sự chia ly lần nữa.</p><p>Nghĩ đến đây, Thẩm Khanh đột nhiên hiểu ra, có thể vì lý do này mà Cố Hoài Ngộ ít khi đến thăm hai đứa, và hành động của anh có vẻ không thân thiết lắm với các con.</p><p>Mặc dù không nói ra, nhưng trong lòng Thẩm Khanh lại cảm thấy một nỗi buồn về sự chia ly giữa sự sống và cái chết.</p><p>Cậu vô thức nâng giọng, biểu cảm trở nên nghiêm túc: "Chú nói chuyện với con về vấn đề này là muốn tìm thầy cô giỏi nhất cho con, tìm lớp học phù hợp với con, chứ không phải là có phiền hay không."</p><p>Thẩm Khanh không nhịn được mà cảm thấy một chút đau lòng khi nhìn cậu bé nhỏ gầy như một cây măng, cậu vô thức vỗ nhẹ lên đầu bé.</p><p>Ngạc nhiên thay, lần này Cố Đoạt không hất tay cậu ra như mọi khi.</p><p>Thẩm Khanh có chút đắc ý, ngón tay nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc mềm mại vì thiếu dinh dưỡng của bé, và tiếp tục giải thích một cách tỉ mỉ và kiên nhẫn: "Sáng nay chú đã nói với con rồi, chúng ta là gia đình. Gia đình thì không nên ngại phiền phức. Nếu con có nhu cầu gì, cậu con sẽ cố gắng hết sức để giúp con. Chú cũng sẽ luôn giúp đỡ con."</p><p>"Đương nhiên, chúng ta cũng phải quan tâm đến sức khỏe của cậu út, vì cậu bây giờ rất mệt. Nhưng con phải nhớ, nếu có chuyện gì, đầu tiên là tìm cậu dâu, nếu cậu dâu không làm được thì cậu út sẽ làm. Dù sao chúng ta cũng yêu thương con và Áo Áo."</p><p>[ ~~ : Nguyên văn là dùng chữ: 叔母(shū mǔ) : "dì, mợ", ý chỉ vợ của cậu, nhưng mình ko dùng được chữ nữ hóa quá, nên từ đầu truyện mình đã dùng " cậu dâu", cái này theo ý riêng của mình thôi, cảm thấy nó dễ thương.]</p><p>"Được rồi."</p><p>Dù có lúc cảm thấy lời nói của Thẩm Khanh hơi dài dòng, nhưng Cố Đoạt vẫn rất nghiêm túc lắng nghe từng câu chữ của cậu.</p><p>Vì vậy, bé nhận ra rằng, đôi khi hắn ta tự xưng là "chú", đôi khi lại tự xưng là "cậu dâu".</p><p>Dường như mỗi khi nhắc đến cậu của bé, Thẩm Khanh lại dùng từ "cậu dâu".</p><p>Cố Đoạt lặng lẽ nhớ lại từng câu người này nói, phát hiện đúng là như vậy. Nhưng mà, người đàn ông này trước kia không như vậy.</p><p>Trước kia, hắn luôn nói những lời rất khó nghe, và chẳng bao giờ tự xưng là cậu dâu.</p><p>Khuôn mặt của người đàn ông trong ký ức của cậu bé dần dần trở nên mờ nhạt, Cố Đoạt nhìn vào khuôn mặt trước mặt, cảm thấy họ hoàn toàn không phải là một người.</p><p>Nhưng đối với điều này, bé không còn nghĩ ra được câu trả lời, dù có nghĩ ra đi nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì.</p><p>Dù sao, Cố Đoạt rất chắc chắn rằng, bé chỉ muốn người "cậu dâu" này giữ nguyên bộ dạng hiện tại.</p><p>Không hề tránh né bàn tay đang vò tóc mình, cơ thể nhỏ bé của Cố Đoạt vẫn giữ thẳng tắp, cậu bé nhẹ nhàng nói: "Con hiểu rồi, cảm ơn cậu dâu."</p><p>Cố Đoạt nghĩ, nếu như mình chỉ muốn người này giữ nguyên hình dáng hiện tại, mà người này lại tự xưng là cậu dâu của mình, thì từ nay về sau, bé sẽ gọi là cậu dâu.</p><p>Sau đó, Cố Đoạt vẫn kiên quyết chỉ muốn đăng ký vào một lớp học bình thường.</p><p>Lý do rất đơn giản, người thật sự muốn học, bất kể môi trường học ra sao, cũng có thể học tốt.</p><p>Với Cố Đoạt, chẳng cần phải làm to chuyện lên, cũng chẳng cần thuê giáo viên bản ngữ gì cả.</p><p>Thẩm Khanh suýt nữa thì ngã quỵ. Nếu không phải Cố Đoạt chỉ mới có sáu tuổi rưỡi và chỉ cao đến thắt lưng của mình, chắc cậu đã phải quỳ xuống mà bái lạy cậu bé này rồi.</p><p>Ban đầu, cậu chỉ nghĩ rằng Áo Áo là người hùng mạnh mẽ, còn Đoạt thiếu gia có thể là kiểu người mềm mỏng, luôn hành động nhẹ nhàng, khéo léo.</p><p>Nhưng bây giờ nhìn lại, Cố Đoạt thực sự có sự kiêu ngạo trong xương tủy.</p><p>Chỉ là từ nhỏ, cậu bé đã bị mài mòn mọi góc cạnh, những năm tháng tuổi thơ khiến cậu bé giấu hết sự kiêu ngạo vào trong, có thể hạ mình, có thể quỳ xuống đất, bé có thể kiên nhẫn, khiêm tốn hơn bất kỳ ai nghĩ.</p><p>Nhưng bên trong, cậu bé vẫn dâng trào sự phẫn nộ.</p><p>Đoạt thiếu gia, quả nhiên không hổ là người nhà mình.</p><p>Sau đó, Thẩm Khanh thêm vào danh bạ của người mở lớp dạy thêm, sau khi nói chuyện với người đó một hồi, Thẩm Khanh cảm thấy người này khá ổn. Cậu chọn thời điểm thích hợp và quyết định dẫn Cố Đoạt đi đăng ký lớp học.</p><p>Khi lên xe và chuẩn bị ra ngoài, Thẩm Khanh mới nhận ra rằng, gần nhà cậu có rất nhiều trung tâm dạy thêm, tất cả đều chuyên cho trẻ em, chiếm gần hai con phố.</p><p>Hóa ra đây chính là cảnh tượng của khu vực thượng lưu à?</p><p>Không trách được hai đứa trẻ này luôn yêu cầu mình phải thông thạo bốn thứ tiếng.</p><p>Thực ra là vì ở khu này, mọi người đều như vậy.</p><p>Nhưng mà, liệu có phải là đang làm quá lên không?</p><p>Thẩm Khanh tự hỏi mình, cậu chỉ biết một ngoại ngữ, dù trình độ đã đạt đến chuyên ngành 8, nhưng sau khi tốt nghiệp, ngoại trừ những gì liên quan đến chuyên môn, cậu gần như chẳng dùng đến nữa.</p><p>Còn những đứa trẻ chưa đến tuổi hai con số này lại đang học hành như vậy, liệu có ổn không?</p><p>Hơn nữa, Áo Áo và Đoạt Đoạt, sự khác biệt lớn nhất so với cậu ngày xưa chính là, họ có tiền cả đời cũng không hết.</p><p>Chắc là bọn trẻ trong khu này đều vậy.</p><p>Thẩm Khanh suy nghĩ một chút rồi thở dài, cảm thấy không biết có cần thiết phải đổ bao nhiêu "năng lượng" vào cho tụi trẻ như vậy không?</p><p>Học sớm quá, bọn trẻ sẽ mất đi trí tưởng tượng, sự sáng tạo, và cả sự yêu thích cuộc sống cũng như niềm đam mê với những điều mới mẻ.</p><p>Thẩm Khanh vốn là một sản phẩm "gà con công nghiệp" nên rất hiểu điều này.</p><p>Cậu nhớ lại năm tháng sau khi bà nội qua đời, dù giờ cậu không còn thiếu tiền nữa, cũng chẳng cần phải mua nhà trong thành phố nữa, nhưng vẫn cứ lặp đi lặp lại công việc 996.</p><p>Nhìn lại cuộc sống ngày đó, có lẽ vì cậu đã định nghĩa rằng chơi game, ngủ nghỉ đều là những hành động sa sút, nên từ trong tâm khảm cậu cảm thấy phản cảm. Ngoài công việc ra, cậu thật sự không biết mình có thể làm gì, đến những hoạt động giải trí cũng khiến cậu cảm thấy bất an, thà làm việc đến chết còn hơn là tận hưởng một ngày nghỉ ngơi.</p><p>Lại còn nữa...</p><p>Hay là họ chuyển nhà đi?</p><p>Rời khỏi cái nơi đầy rẫy cạnh tranh này đi.</p><p>Ừ, ý nghĩ này vừa lóe lên, Thẩm Khanh lập tức lấy sổ nhỏ ra ghi lại.</p><p>Người ta mẹ mạnh vì con mà ba lần chuyển nhà, cậu vì tụi nhỏ có một tuổi thơ vui vẻ hạnh phúc, chuyển nhà một lần thì sao?</p><p>Dù sao thì nhà của chồng cậu, cũng như của cậu, đều có nhiều lắm mà.</p><p>Đến trung tâm gia sư, Thẩm Khanh mới thật sự mở mang tầm mắt.</p><p>Cậu tưởng tượng đó là một tòa nhà cũ, tối tăm, bên trong vài phòng học chật chội, bàn ghế cũ kỹ không biết từ đâu mang đến, học sinh ngồi đầy chật kín, cùng nhau nhìn vào bảng trắng giản đơn phía trước.</p><p>Thực tế thì cậu lại thấy một tiền sảnh sáng sủa rộng rãi, sạch sẽ và đơn giản, nhưng lại đầy đủ trang thiết bị dạy học công nghệ cao, và mỗi lớp học chỉ có vài học sinh, nhiều lắm cũng chỉ khoảng mười em, ngồi trên những chiếc bàn ghế hiện đại, phù hợp với xương sống của trẻ em.</p><p>Mặc dù hiệu trưởng đã gửi cho cậu rất nhiều ảnh trong nhóm, nhưng Thẩm Khanh vẫn cho rằng đó chỉ là người ta "mở mồm ra bán hàng" thôi, không thật đâu.</p><p>Nhưng đến tận nơi rồi, Thẩm Khanh mới nhận ra, mấy năm nay mình thật sự bị lạc hậu, thiếu hiểu biết quá.</p><p>Cậu còn giữ khái niệm về trung tâm gia sư theo kiểu hồi nhỏ của mình.</p><p>"Ha ha, Thẩm tiên sinh, nếu anh hài lòng thì tốt, trung tâm gia sư này của tôi cũng được xem là một trong những cơ sở có chất lượng cao trong khu vực đấy."</p><p>Người đang nói chính là hàng xóm của họ, ở khu 6, căn hộ 218, cũng là hiệu trưởng của trung tâm gia sư mà Thẩm Khanh đã kết bạn qua WeChat.</p><p>Thẩm Khanh đi một vòng quanh trung tâm, không khỏi cảm thán, quy mô thế này, nếu không đầu tư mấy triệu thì làm sao có thể xây dựng được.</p><p>Nhưng mà ông chủ như vậy lại ở trong khu nhà của họ, và nhìn thái độ tiếp đón lịch sự, cung kính của ông ta, đôi khi còn liếc nhìn mình, muốn làm quen và thân thiết hơn.</p><p>Thẩm Khanh cảm thấy hình tượng của Cố Hoài Ngộ trong lòng mình lại cao lớn thêm một chút.</p><p>Ban đầu, Cố Đoạt không đòi hỏi gì về môi trường học hay thầy cô, giờ Thẩm Khanh đã nhìn thấy thì thấy cũng không tệ, bèn quyết định đăng ký luôn cho thiếu gia mà không phí thời gian.</p><p>Áo Áo bảo là bé cũng muốn học. Cậu bé mới ba tuổi rưỡi, trung tâm gia sư không phải là lớp giữ trẻ, cũng chưa mở lớp cho trẻ nhỏ như vậy, yêu cầu của Áo Áo khiến hàng xóm 218 cũng hơi lúng túng.</p><p>Vì vậy, Thẩm Khanh đành phải ngồi chờ trong phòng khách, trong khi hiệu trưởng 218 đi ra ngoài thảo luận với giáo viên về khả năng tổ chức.</p><p>Thẩm Khanh dẫn theo hai đứa trẻ, ngồi uống trà trong phòng khách, một lúc sau, hiệu trưởng 218 quay lại.</p><p>"Là thế này, Thẩm tiên sinh, hiện tại các thầy cô của chúng tôi chưa có kinh nghiệm dạy trẻ ba tuổi, nhưng cũng có thể sắp xếp cho thiếu gia một lớp học riêng, nhưng chủ yếu là làm quen với môi trường ngôn ngữ và giáo dục khởi đầu thôi."</p><p>"Vậy thì thôi." Chưa nói hết câu, Cố Đoạt đã ngắt lời.</p><p>Cậu bé vẫn chưa quen với việc làm khó người lớn. "Về nhà con có thể dạy em trai con học."</p><p>"Ừm ừm." Áo Áo cũng gật đầu, cậu bé học môn này chỉ vì muốn ở bên anh trai, hơn nữa Áo Áo luôn nghe lời anh trai, anh nói thôi thì thôi. "Áo Áo, nghe lời anh nhé."</p><p>Thẩm Khanh vốn không muốn cho bọn trẻ học ngôn ngữ quá sớm, liền nói: "Vậy thôi, Áo Áo sẽ không học nữa."</p><p>Nghe vậy, hiệu trưởng thở phào nhẹ nhõm, không khỏi khen ngợi: "Hai thiếu gia quả là hiểu chuyện, hiểu chuyện lại có chí tiến thủ, Thẩm tiên sinh dạy dỗ thật tốt."</p><p>Trẻ ba tuổi rưỡi không phải là không thể dạy, chủ yếu là chăm sóc rất khó, giáo viên dạy ngôn ngữ không thể đảm đương nổi công việc này.</p><p>Tuy nhiên, lúc đầu hiệu trưởng vẫn rất lo lắng, ai mà biết được, ông chủ của khu vực 1 sẽ có tính khí như thế nào?</p><p>Nhìn Thẩm Khanh, hiệu trưởng cảm thấy cậu có vẻ là một người rất dễ gần.</p><p>Có thể nói, cậu rất bình dân và dễ tiếp xúc.</p><p>Ngoài ra, diện mạo của Thẩm tiên sinh quả thật rất xuất sắc, hiệu trưởng gần như chưa từng gặp một người trẻ tuổi nào có vẻ ngoài đẹp trai và cuốn hút như vậy.</p><p>Chỉ có điều, cậu trông có vẻ hơi trẻ quá.</p><p>Hơn nữa, khi cậu đi đăng ký và thanh toán phí học, tên của đứa trẻ được ghi là "Cố".</p><p>Ở Hoa Thành, ai mà không biết gia đình họ Cố.</p><p>Việc Cố gia sống ở khu nhà này cũng không có gì lạ. Nhưng cái khiến người ta phải chú ý là, có tin đồn rằng người trong gia đình nhà họ Cố sống ở khu này có thể chính là Cố Hoài Ngộ, người nổi tiếng trong giới thượng lưu.</p><p>Gia đình họ Cố và Cố Hoài Ngộ, cũng có chút khác biệt.</p><p>Thực tế, hiệu trưởng đã từ một người bạn giàu có của mình mà đoán được, người sống trong khu này quả thật là Cố Hoài Ngộ.</p><p>Và có lẽ chính vì thế mà cả khu dân cư đều kính nể và sợ hãi khu biệt thự số 3 ở khu 1.</p><p>Vì còn có tin đồn rằng toàn bộ biệt thự đơn lập khu 1 đều thuộc về Cố Hoài Ngộ.</p><p>Nhưng vấn đề bây giờ là, Thẩm tiên sinh lại họ Thẩm, chứ không phải họ Cố.</p><p>Thế nhưng nhìn anh dẫn theo hai cậu thiếu gia Cố đi tham quan, và cách anh giao tiếp với các cháu, thì rõ ràng không giống như một người giúp việc hay nhân viên của Cố gia.</p><p>Nói thật, nhân viên nào lại được vào nhóm của chủ nhà nhỉ?</p><p>Để tôn trọng các chủ nhà khác trong nhóm, công ty quản lý chỉ cho phép những người có danh nghĩa chủ nhà mới được tham gia, còn người giúp việc thì làm sao có thể vào được nhóm.</p><p>Vì không kiềm chế nổi sự tò mò, và chắc cũng muốn "hạ thấp bản thân" kết giao với người nổi tiếng, hiệu trưởng sau khi khen ngợi các cháu thêm một lần nữa, liền khéo léo hỏi: "Thẩm tiên sinh trẻ như vậy, không biết là người thân của hai thiếu gia à?"</p><p>Ngụ ý là: chắc không phải là ba của các thiếu gia đâu nhỉ?</p><p>Và may mắn là có hai đứa trẻ ở đây, hiệu trưởng cũng dễ dàng moi được câu trả lời.</p><p>Vốn dĩ vì lâu lắm rồi mới được ra ngoài, lại còn rất thích giao lưu, Cố Áo trực tiếp trả lời: "Đây là... là... là... là cậu dâu của chúng con ạ!" (cười sảng khoái)</p><p>Cố Áo trước đây chẳng rõ phải gọi Thẩm Khanh là gì.</p><p>Nhiều khi bé gọi là "người xấu" hoặc "chú xấu", đôi khi lại theo kiểu học đòi, gọi giống như người khác, hoặc nghe theo anh trai gọi sao thì bé cũng gọi vậy.</p><p>Nhưng lần này trước khi ra ngoài, Cố Đoạt đã đặc biệt dặn dò Áo Áo, mỗi lần gặp Thẩm Khanh thì gọi là "cậu dâu".</p><p>Vậy là Áo Áo nhớ được luôn.</p><p>Từ nay về sau gọi là cậu dâu!</p><p>Cố Áo ba tuổi rưỡi, nhờ anh trai kiên trì dạy nói và chỉnh sửa phát âm, nên bé phát âm rất rõ ràng, chuẩn như người lớn.</p><p>Khi hiệu trưởng nghe thấy, không khỏi bị cậu bé đáng yêu này làm rung động, không thể kìm được mà mỉm cười nói: "Ồ, là cậu dâu à? Vậy thì, chồng tiên sinh là ai?"</p><p>Câu hỏi này không có mục đích gì, hoàn toàn là do ông cảm thấy có gì đó không ổn, liền hỏi theo thói quen.</p><p>Vậy mà đối diện là Cố Áo, cậu bé năng động dễ thương lại trả lời cực kỳ trôi chảy, gần như không chần chừ: "Cậu của con là Cố Hoài Ngộ, hiện đang sống ở khu biệt thự Champagne Garden khu 1, số điện thoại là bốn... uh..."</p><p>Nhưng số điện thoại thì lại bị cậu bé bỏ quên, chỉ mới đến chữ "bốn" là đã đứt đoạn.</p><p>Cố Áo trong ánh mắt gần như muốn nổ tung của hiệu trưởng, bị cậu dâu nhanh chóng dùng tay che miệng lại, không cho lộ thêm thông tin nào.</p></div>
Sửa thông tin truyện
Tên truyện
Tác giả
Thể loại (csv)
Cover URL
Mô tả
Thẩm Khanh xuyên vào một cuốn tiểu thuyết cẩu huyết cổ điển siêu dài. Người cậu kết hôn là một pháo hôi đời đầu, sớm chết vì bệnh. Hai đứa cháu mà cậu "nuôi" (do kết hôn mà thành người thân) bị nguyên chủ ngược đãi đến mức buộc phải kiên cường học tập, trở thành "gà công nghiệp", và về sau trở thành phản diện tay trời trong truyện làm đủ chuyện xấu, ác tới tận xương tủy. Nghĩ đến tương lai mình sẽ bị hai đứa trẻ "gà hóa" hành hạ đến chết, Thẩm Khanh lập tức đổi chiến thuật: "Mặc dù cậu các con sắp đi rồi, nhưng cậu dâu sẽ dùng trăm tỷ tài sản cậu để lại mà chăm lo cho các con thật tốt!" "Vậy nên học làm gì? Trăm tỷ còn chưa đủ tiêu cả đời sao? Trẻ con nên được chơi đùa tự do chứ!" Nhưng tiếc rằng tư tưởng "gà công nghiệp" đã ăn sâu bén rễ, hai đứa trẻ mỗi ngày đều tự giác học hành kỷ luật cao, khiến Thẩm Khanh đành ra tay ban hành một loạt quy tắc gia đình nghiêm khắc kiểu "ngược đời": 1. Mỗi tuần không đi công viên giải trí với ba nhỏ một lần thì tuần sau cấm đến lớp học thêm tiếng Pháp. ..... 2. Ai dám mang sách giáo khoa đến công viên giải trí thì cấm học Vật lý trong một tuần! ... 3. Phim mới ra phải xem xong với ba nhỏ OwO rồi mới được học tiếp nha~ ... Dưới "kỷ luật nghiêm khắc" của Thẩm Khanh, hai đứa nhỏ cuối cùng cũng biết cười, biết chơi. Dĩ nhiên, mấy hành động đó chỉ để dỗ ba nhỏ vui vẻ thôi, chứ về đêm tụi nó vẫn lén chui vào chăn đọc sách: "Chúng ta phải học thật giỏi, ba nhỏ nhất định phải do tụi mình bảo vệ!" --> Bé Dragon baby 3 tuổi rưỡi nghiêm túc nói, hai tay mũm mĩm khoanh lại. "Phải rồi." --> Bé lớn 6 tuổi rưỡi mặt lạnh mỉm cười bất đắc dĩ: "Không thì ba nhỏ lười thế, sau này biết làm sao đây?" Về sau, ngay cả ông lớn bệnh nặng lạnh lùng cũng bắt đầu nhìn Thẩm Khanh bằng ánh mắt kỳ lạ. Thẩm Khanh thương cảm cho hoàn cảnh bi thảm, mạng sống sắp tận và... FA từ trong trứng của đại lão, nên thỉnh thoảng cũng thân mật hôn hít, ôm ấp như người một nhà, chăm sóc các kiểu, xem như là sự "đền đáp" trước cho di sản sau này. Nhưng sau một thời gian... Ông lớn vẫn chưa chết! Rồi sau đó... đứng lên luôn rồi!! Thẩm Khanh: Hả?? Hắn đứng được á??? ...Cứu mạng!!!...
Nguồn