AppTruyen
Thư viện
Cấu hình Crawler
Sau Khi Cá Mặn Làm Bố Của Nhóc Gà Con Học Hành Như Điên
Quản Hồng Y
Edit Metadata
#1
Chương1
#2
Chương2
#3
Chương3
#4
Chương4
#5
Chương5
#6
Chương6
#7
Chương7
#8
Chương8
#9
Chương9
#10
Chương10
#11
Chương11
#12
Chương12
#13
Chương13
#14
Chương14
#15
Chương15
#16
Chương16
#17
Chương17
#18
Chương18
#19
Chương19
#20
Chương20
#21
Chương21
#22
Chương22
#23
Chương23
#24
Chương24
#25
Chương25
#26
Chương26
#27
Chương27
#28
Chương28
#29
Chương29
#30
Chương30
#31
Chương31
#32
Chương32
#33
Chương33
#34
Chương34
#35
Chương35
#36
Chương36
#37
Chương37
#38
Chương38
#39
Chương39
#40
Chương40
#41
Chương41
#42
Chương42
#43
Chương43
#44
Chương44
#45
Chương45
#46
Chương46
#47
Chương47
#48
Chương48
#49
Chương49
#50
Chương50
#51
Chương51
#52
Chương52
#53
Chương53
#54
Chương54
#55
Chương55
#56
Chương56
#57
Chương57
#58
Chương58
#59
Chương59
#60
Chương60
#61
Chương61
#62
Chương62
#63
Chương63
#64
Chương64
#65
Chương65
#66
Chương66
#67
Chương67
#68
Chương68
#69
Chương69
#70
Chương70
#71
Chương71
#72
Chương72
#73
Chương73
#74
Chương74
#75
Chương75
#76
Chương76
#77
Chương77
#78
Chương78
#79
Chương79
#80
Chương80
#81
Chương81
#82
Chương82
#83
Chương83
#84
Chương84
#85
Chương85
#86
Chương86
#87
Chương87
#88
Chương88
#89
Chương89
#90
Chương90
#91
Chương91
#92
Chương92
#93
Chương93
#94
Chương94
#95
Chương95
#96
Chương96
#97
Chương97
#98
Chương98
#99
Chương99
#100
Chương100
#101
Chương101
#102
Chương102
#103
Chương103
#104
Chương104
#105
Chương105
#106
Chương106
#107
Chương107
#108
Chương108
#109
Chương109
#110
Chương110
#111
Chương111
#112
Chương112: Hoàn chính văn
#113
Chương113: Ngoại truyện 1
#114
Chương114: Ngoại truyện 2
#115
Chương115: Ngoại truyện 3
#116
Chương116: Ngoại truyện 4
#117
Chương117: Ngoại truyện 5
#118
Chương118: Ngoại truyện 6
#119
Chương119: Ngoại truyện 7
#120
Chương120: Ngoại truyện 8
#121
Chương121: Ngoại truyện 9
#122
Chương122: Ngoại truyện 10
#123
Chương123: Ngoại truyện 11
#124
Chương124: Ngoại truyện 12
#125
Chương125: Ngoại truyện 13
#126
Chương126: Ngoại truyện 14
#127
Chương127: Ngoại truyện 15
#128
Chương128: Ngoại truyện 16
#129
Chương129: Ngoại truyện 17
#130
Chương130: Ngoại truyện 18
#131
Chương131: Ngoại truyện 19
#132
Chương132: Ngoại truyện 20
#133
Chương133: Ngoại truyện 21
#134
Chương134: Ngoại truyện 22
#135
Chương135: Ngoại truyện 23
#136
Chương136: Ngoại truyện 24
#137
Chương137: Ngoại truyện 25
#138
Chương138: Ngoại truyện 26
#139
Chương139: Ngoại truyện 27
#140
Chương140: Ngoại truyện 28
#141
Chương141: Ngoại truyện 29
#142
Chương142: Ngoại truyện 30
#143
Chương143: Ngoại truyện 31: Trưởng thành (1)
#144
Chương144: Ngoại truyện 32: Trưởng thành (2)
#145
Chương145: Ngoại truyện 33: Trưởng thành (3)
#146
Chương146: Ngoại truyện 34 [Hoàn toàn văn]
Exit Editor
Editing #21: Chương21
Save Content
Saved!
Title:
<div class="chapter-c" id="chapter-c" itemprop="articleBody"><p>Chừng mười mấy phút sau, Điền Dực nhận được cuộc gọi từ Cố Hoài Ngộ gọi hắn qua văn phòng.</p><p>"Cố tổng, anh gọi tôi ạ?"</p><p>Vừa đẩy cửa bước vào, Điền Dực đã nghe thấy Cố Hoài Ngộ hỏi thẳng:</p><p>"Thẩm Khanh có đến tìm cậu không?"</p><p>Câu hỏi đột ngột.</p><p>Ngữ khí thì không rõ ý gì.</p><p>Điền Dực: "..."</p><p>Vội liếc nhìn đồng hồ, giờ đã chín giờ tối rồi.</p><p>Phu nhân tìm tôi làm gì vào giờ này?</p><p>Chợt nhớ đến kết cục của vị bác sĩ Lăng Tử Duy từng trêu chọc phu nhân, tuy hắn ta đúng là tự chuốc họa vào thân, dám hãm hại cả Cố tổng. Nhưng ai biết được cái kết thảm kia có phải vì trêu ghẹo phu nhân rồi bị Cố tổng bắt gặp hay không?</p><p>Điền Dực lập tức lắc đầu như trống bỏi.</p><p>"Không có mà, phu nhân tìm tôi làm gì chứ?"</p><p>Cố Hoài Ngộ: "..."</p><p>Điền Dực cảm thấy mình trả lời dứt khoát, thành thật, không chút mờ ám hay che giấu gì cả thể hiện rõ ràng là tâm không có quỷ.</p><p>Không ngờ, sau khi nghe xong, sắc mặt Cố tổng lại càng tối sầm hơn.</p><p>Đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn một cái, Cố Hoài Ngộ hỏi lại:</p><p>"Thẩm Khanh không tìm cậu thật à?"</p><p>"Không, thật sự không có." Điền Dực nhấn mạnh lần nữa.</p><p>Sau đó hắn thấy Cố tổng, người lúc nào cũng đứng thẳng tắp khẽ cúi lưng, chống cùi chỏ lên bàn, bóp bóp sống mũi.</p><p>Đây là động tác chỉ xuất hiện khi sếp gặp chuyện vừa đau đầu vừa khó xử.</p><p>Điền Dực ngập ngừng một chút, cuối cùng vẫn hỏi:</p><p>"Cố tổng, có chuyện gì vậy ạ?"</p><p>Cố Hoài Ngộ lạnh nhạt đáp:</p><p>"Đi xem bên cậu quản lý, Thẩm Khanh đã đến tìm ai."</p><p>Điền Dực: "..."</p><p>Khoan đã, ý là... người của tôi có liên quan đến phu nhân?</p><p>Người dưới trướng tôi toàn là mấy ông lực lưỡng cao to đấy.</p><p>Chẳng lẽ phu nhân có sở thích nửa đêm ghé phòng mấy gã to con à?</p><p>Phu nhân mà gan to vậy, chơi lớn vậy sao?</p><p>Điền Dực đứng hình tại chỗ, mặt mũi đầy vẻ hoang mang.</p><p>Thấy cấp dưới vẫn còn đơ ra đó, Cố Hoài Ngộ trong lòng càng thêm nghẹn, giải thích ngắn gọn:</p><p>"Thẩm Khanh nói là đi mượn sữa tắm. Đi xem thử cậu ta mượn của ai."</p><p>Rồi ra lệnh: "Tiện thể đưa người về cho tôi."</p><p>Điền Dực lập tức hoàn hồn, nghe ra sự nghiêm túc và không cho phép phản kháng trong giọng điệu của sếp, theo phản xạ mà đáp "Dạ" một tiếng, rồi rút lui khỏi văn phòng để làm nhiệm vụ.</p><p>Trên đường đi, Điền Dực vừa suy ngẫm lại lời Cố tổng vừa thấy thấm thía, Cố tổng đúng là không phải người thường.</p><p>Thử nhìn xem, Cố tổng nghĩ ra được cái lý do "đi mượn sữa tắm" để giúp phu nhân che giấu mọi chuyện. Dù có bị bắt gặp đi ra từ phòng ai, cũng có thể giải thích nhẹ nhàng là "chỉ đi mượn đồ thôi".</p><p>Vừa không làm to chuyện, vừa giữ thể diện cho Cố tổng.</p><p>Trời ơi...</p><p>Cố tổng đúng là người lớn lên trong gia tộc lớn, tinh thông mọi chiêu trò trong nhà quyền thế.</p><p>Cũng đúng là người từng trải qua bao sóng gió, nhìn thấu nhân tình thế thái.</p><p>Cái lý do này, làm sao mà nghĩ ra được vậy trời?</p><p>Vừa thở dài cảm thán vừa tăng tốc bước chân, Điền Dực khi trực ca thường mang theo bộ đàm bên người, tiện để liên lạc, thật ra cũng khá dễ để gọi người của mình.</p><p>Nhưng ngay khi hắn vừa tháo bộ đàm từ thắt lưng ra định gọi hỏi, cúi đầu nhìn xuống, thì đột nhiên thấy bóng dáng của phu nhân ở khu nào đó tầng một.</p><p>Điền Dực: "..."</p><p>Cùng lúc đó, Cố Hoài Ngộ cũng đã rời khỏi văn phòng.</p><p>Anh bước đến bên Điền Dực, cùng đứng đó nhìn xuống.</p><p>Chỉ thấy một thanh niên mặc đồ ngủ hai mảnh, nhẹ nhàng bước ra từ một căn phòng, đóng cửa cũng rất khẽ.</p><p>Căn phòng kia nằm khá khuất, ở một hành lang nhỏ cạnh phòng khách phụ, mà ánh sáng thì tối om.</p><p>Người đứng từ tầng ba nhìn xuống gần như không thấy rõ bên dưới đang xảy ra chuyện gì.</p><p>Nhưng vấn đề là... hành động của Thẩm Khanh trông cứ lén lút thế nào ấy.</p><p>Đặc biệt là sau khi bước ra khỏi hành lang nhỏ, cậu ta còn quay đầu nhìn quanh bốn phía như đang đề phòng ai đó.</p><p>Cố Hoài Ngộ: "..."</p><p>Điền Dực nói nhỏ: "Phu nhân vừa bước ra từ căn phòng đó... hình như là kho chứa đồ thì phải."</p><p>Điền Dực nhìn nhìn sắc mặt sếp mình, trong lòng bỗng thấy thương hại sâu sắc, Cố tổng nhà mình đã sức khỏe không tốt còn phải lo chuyện gia đình, mà phu nhân thì... lại lén lút hẹn hò trong cái kho chứa đồ???</p><p>Không được, hắn nhất định phải biết rõ là ai to gan đến mức dám cắm sừng lên đầu Cố tổng!</p><p>Điền Dực lập tức tháo bộ đàm xuống, chuẩn bị đích thân xuống tầng bắt người tại trận.</p><p>Nhưng chưa kịp hành động, Cố Hoài Ngộ đã ra tay nhanh hơn, giữ chặt lấy hắn.</p><p>"Cậu định đi đâu?"</p><p>"Cố tổng, chuyện này không thể nhịn được đâu. Phu nhân tôi không quản được, nhưng người dưới quyền tôi mà dám làm chuyện đó thì..."</p><p>Cố Hoài Ngộ ngắt lời: "Cậu không thấy Thẩm Khanh cầm theo một chai sữa tắm à?"</p><p>Điền Dực: "..."</p><p>Ờ...</p><p>Chẳng lẽ...</p><p>Phu nhân thật sự là...</p><p>Đi mượn sữa tắm?</p><p>Điền Dực đứng hình lần nữa, trong khi Cố Hoài Ngộ cũng nhắm mắt lại, hít sâu một hơi để cố giữ bình tĩnh.</p><p>Hóa ra cậu ta nói đi lấy sữa tắm là đi vào kho riêng lấy chai của Cố Đoạt và Cố Áo để dùng.</p><p>Chìa khóa kho chính trong biệt thự thì do quản gia giữ, nhưng cái kho nhỏ đựng đồ sinh hoạt của hai nhóc thì Thẩm Khanh lại có chìa.</p><p>Thì ra là như vậy... là như vậy...</p><p>Biểu cảm trên khuôn mặt xưa nay luôn điềm tĩnh của Cố Hoài Ngộ lúc này lại thoáng hiện chút rối rắm.</p><p>"Không đúng, có gì đó không ổn." Điền Dực nhíu mày, nói, "Nếu chỉ là đi lấy sữa tắm, thì tại sao phu nhân lại lén lút như thế?"</p><p>Điền Dực từng là lính đặc nhiệm xuất ngũ, được huấn luyện bài bản về trinh sát, nên với mấy chuyện tỉ mỉ thế này, hắn rất nhạy.</p><p>Theo lý thì nếu chỉ đơn giản là ra kho lấy sữa tắm, phu nhân chẳng cần lén lén lút lút như vậy.</p><p>Trước đây tuy phu nhân có vẻ hơi rụt rè, hướng nội, gặp người lạ còn không dám ngẩng đầu lên.</p><p>Nhưng gần đây thì rõ là đã "hiện nguyên hình" rồi, tính cách thẳng thắn, làm gì cũng dứt khoát, mạnh dạn chẳng kiêng dè ai. Sao lần này lại phải trộm trộm lén lén chỉ để lấy cái chai sữa tắm?</p><p>Cho nên... chắc chắn không đơn giản chỉ là lấy sữa tắm!</p><p>Có lẽ là vì tiếng họ nói hơi lớn, trong khi biệt thự lại quá yên tĩnh, yên đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.</p><p>Bên dưới, Thẩm Khanh đang lén lút như ăn trộm dường như nghe thấy động tĩnh trên lầu, bị giật mình, lập tức ngẩng đầu nhìn lên.</p><p>Ánh mắt Cố Hoài Ngộ, từ đầu vẫn nhìn chăm chú xuống dưới, lập tức chạm vào ánh mắt cậu ta.</p><p>Thẩm Khanh rõ ràng là khựng lại vài giây.</p><p>Rồi, khi nhận ra ai đang đứng trên tầng ba, cậu đột nhiên giơ tay làm động tác "suỵt", rồi giơ chai sữa tắm lên lắc lắc về phía anh.</p><p>Trên mặt không hề có chút biểu cảm căng thẳng nào, ngược lại, Thẩm Khanh còn cười. Nụ cười rạng rỡ, tỏa nắng.</p><p>Dù đứng cách xa như vậy, Cố Hoài Ngộ vẫn nhìn thấy hàm răng trắng tinh và đôi mắt cong cong cười đến sáng rỡ của cậu.</p><p>Thẩm Khanh lắc nhẹ chai sữa tắm màu hồng còn nguyên chưa bóc rồi lại làm động tác "suỵt", sau đó chỉ tay về phía phòng của Cố Đoạt và Cố Áo ở tầng hai.</p><p>Chuỗi hành động này cậu lặp lại hai lần, ý quá rõ ràng rồi:</p><p>Bí mật nha, đừng để hai nhóc biết là cậu dâu tụi nó nửa đêm lẻn vào kho, trộm một chai sữa tắm trẻ em của tụi nó để xài riêng.</p></div>
Sửa thông tin truyện
Tên truyện
Tác giả
Thể loại (csv)
Cover URL
Mô tả
Thẩm Khanh xuyên vào một cuốn tiểu thuyết cẩu huyết cổ điển siêu dài. Người cậu kết hôn là một pháo hôi đời đầu, sớm chết vì bệnh. Hai đứa cháu mà cậu "nuôi" (do kết hôn mà thành người thân) bị nguyên chủ ngược đãi đến mức buộc phải kiên cường học tập, trở thành "gà công nghiệp", và về sau trở thành phản diện tay trời trong truyện làm đủ chuyện xấu, ác tới tận xương tủy. Nghĩ đến tương lai mình sẽ bị hai đứa trẻ "gà hóa" hành hạ đến chết, Thẩm Khanh lập tức đổi chiến thuật: "Mặc dù cậu các con sắp đi rồi, nhưng cậu dâu sẽ dùng trăm tỷ tài sản cậu để lại mà chăm lo cho các con thật tốt!" "Vậy nên học làm gì? Trăm tỷ còn chưa đủ tiêu cả đời sao? Trẻ con nên được chơi đùa tự do chứ!" Nhưng tiếc rằng tư tưởng "gà công nghiệp" đã ăn sâu bén rễ, hai đứa trẻ mỗi ngày đều tự giác học hành kỷ luật cao, khiến Thẩm Khanh đành ra tay ban hành một loạt quy tắc gia đình nghiêm khắc kiểu "ngược đời": 1. Mỗi tuần không đi công viên giải trí với ba nhỏ một lần thì tuần sau cấm đến lớp học thêm tiếng Pháp. ..... 2. Ai dám mang sách giáo khoa đến công viên giải trí thì cấm học Vật lý trong một tuần! ... 3. Phim mới ra phải xem xong với ba nhỏ OwO rồi mới được học tiếp nha~ ... Dưới "kỷ luật nghiêm khắc" của Thẩm Khanh, hai đứa nhỏ cuối cùng cũng biết cười, biết chơi. Dĩ nhiên, mấy hành động đó chỉ để dỗ ba nhỏ vui vẻ thôi, chứ về đêm tụi nó vẫn lén chui vào chăn đọc sách: "Chúng ta phải học thật giỏi, ba nhỏ nhất định phải do tụi mình bảo vệ!" --> Bé Dragon baby 3 tuổi rưỡi nghiêm túc nói, hai tay mũm mĩm khoanh lại. "Phải rồi." --> Bé lớn 6 tuổi rưỡi mặt lạnh mỉm cười bất đắc dĩ: "Không thì ba nhỏ lười thế, sau này biết làm sao đây?" Về sau, ngay cả ông lớn bệnh nặng lạnh lùng cũng bắt đầu nhìn Thẩm Khanh bằng ánh mắt kỳ lạ. Thẩm Khanh thương cảm cho hoàn cảnh bi thảm, mạng sống sắp tận và... FA từ trong trứng của đại lão, nên thỉnh thoảng cũng thân mật hôn hít, ôm ấp như người một nhà, chăm sóc các kiểu, xem như là sự "đền đáp" trước cho di sản sau này. Nhưng sau một thời gian... Ông lớn vẫn chưa chết! Rồi sau đó... đứng lên luôn rồi!! Thẩm Khanh: Hả?? Hắn đứng được á??? ...Cứu mạng!!!...
Nguồn