AppTruyen
Thư viện
Cấu hình Crawler
Sau Khi Cá Mặn Làm Bố Của Nhóc Gà Con Học Hành Như Điên
Quản Hồng Y
Edit Metadata
#1
Chương1
#2
Chương2
#3
Chương3
#4
Chương4
#5
Chương5
#6
Chương6
#7
Chương7
#8
Chương8
#9
Chương9
#10
Chương10
#11
Chương11
#12
Chương12
#13
Chương13
#14
Chương14
#15
Chương15
#16
Chương16
#17
Chương17
#18
Chương18
#19
Chương19
#20
Chương20
#21
Chương21
#22
Chương22
#23
Chương23
#24
Chương24
#25
Chương25
#26
Chương26
#27
Chương27
#28
Chương28
#29
Chương29
#30
Chương30
#31
Chương31
#32
Chương32
#33
Chương33
#34
Chương34
#35
Chương35
#36
Chương36
#37
Chương37
#38
Chương38
#39
Chương39
#40
Chương40
#41
Chương41
#42
Chương42
#43
Chương43
#44
Chương44
#45
Chương45
#46
Chương46
#47
Chương47
#48
Chương48
#49
Chương49
#50
Chương50
#51
Chương51
#52
Chương52
#53
Chương53
#54
Chương54
#55
Chương55
#56
Chương56
#57
Chương57
#58
Chương58
#59
Chương59
#60
Chương60
#61
Chương61
#62
Chương62
#63
Chương63
#64
Chương64
#65
Chương65
#66
Chương66
#67
Chương67
#68
Chương68
#69
Chương69
#70
Chương70
#71
Chương71
#72
Chương72
#73
Chương73
#74
Chương74
#75
Chương75
#76
Chương76
#77
Chương77
#78
Chương78
#79
Chương79
#80
Chương80
#81
Chương81
#82
Chương82
#83
Chương83
#84
Chương84
#85
Chương85
#86
Chương86
#87
Chương87
#88
Chương88
#89
Chương89
#90
Chương90
#91
Chương91
#92
Chương92
#93
Chương93
#94
Chương94
#95
Chương95
#96
Chương96
#97
Chương97
#98
Chương98
#99
Chương99
#100
Chương100
#101
Chương101
#102
Chương102
#103
Chương103
#104
Chương104
#105
Chương105
#106
Chương106
#107
Chương107
#108
Chương108
#109
Chương109
#110
Chương110
#111
Chương111
#112
Chương112: Hoàn chính văn
#113
Chương113: Ngoại truyện 1
#114
Chương114: Ngoại truyện 2
#115
Chương115: Ngoại truyện 3
#116
Chương116: Ngoại truyện 4
#117
Chương117: Ngoại truyện 5
#118
Chương118: Ngoại truyện 6
#119
Chương119: Ngoại truyện 7
#120
Chương120: Ngoại truyện 8
#121
Chương121: Ngoại truyện 9
#122
Chương122: Ngoại truyện 10
#123
Chương123: Ngoại truyện 11
#124
Chương124: Ngoại truyện 12
#125
Chương125: Ngoại truyện 13
#126
Chương126: Ngoại truyện 14
#127
Chương127: Ngoại truyện 15
#128
Chương128: Ngoại truyện 16
#129
Chương129: Ngoại truyện 17
#130
Chương130: Ngoại truyện 18
#131
Chương131: Ngoại truyện 19
#132
Chương132: Ngoại truyện 20
#133
Chương133: Ngoại truyện 21
#134
Chương134: Ngoại truyện 22
#135
Chương135: Ngoại truyện 23
#136
Chương136: Ngoại truyện 24
#137
Chương137: Ngoại truyện 25
#138
Chương138: Ngoại truyện 26
#139
Chương139: Ngoại truyện 27
#140
Chương140: Ngoại truyện 28
#141
Chương141: Ngoại truyện 29
#142
Chương142: Ngoại truyện 30
#143
Chương143: Ngoại truyện 31: Trưởng thành (1)
#144
Chương144: Ngoại truyện 32: Trưởng thành (2)
#145
Chương145: Ngoại truyện 33: Trưởng thành (3)
#146
Chương146: Ngoại truyện 34 [Hoàn toàn văn]
Exit Editor
Editing #15: Chương15
Save Content
Saved!
Title:
<div class="chapter-c" id="chapter-c" itemprop="articleBody"><p>Thân thể ấm áp của thanh niên gần như sắp chạm vào lòng Cố Hoài Ngộ, anh vô thức đỡ lấy người ấy, nhưng ngay lập tức ngây người ra.</p><p>Ngay sau đó:</p><p>"Khụ khụ khụ"</p><p>Tiếng ho kịch liệt vang lên, ho đến mức suýt không thở nổi.</p><p>Nhưng Cố Hoài Ngộ vẫn cố gắng nhịn, đẩy người ra.</p><p>"Cậu làm gì thế?"</p><p>"Anh kích động cái gì?"</p><p>Chỉ là ôm một cái đơn giản thôi, Thẩm Khanh cũng không định làm gì với ông lớn, chỉ là lười biếng buông ra.</p><p>Nhưng thấy Cố Hoài Ngộ ho đến mặt đỏ bừng, Thẩm Khanh cũng giật mình, hỏi: "Có cần em gọi bác sĩ không?"</p><p>"Khụ khụ khụ."</p><p>Cố Hoài Ngộ giơ tay ra hiệu không cần, chỉ hổn hển, giọng nói nghiêm khắc: "Chưa bao giờ ai dám ôm tôi, cậu... khụ khụ khụ."</p><p>Thẩm Khanh: "A?"</p><p>[Ý gì đây, ông lớn chưa bao giờ ôm ai sao?]</p><p>Dù gì họ đã nắm tay nhau rồi, lúc đó Cố Hoài Ngộ cũng không có gì căng thẳng, có thể thấy đó không phải là vấn đề về sự sạch sẽ.</p><p>Nếu không phải vì vấn đề sạch sẽ, thì có lẽ là vì tính cách cô độc.</p><p>Thẩm Khanh biết Cố Hoài Ngộ là người rất cô độc, tính tình kỳ lạ.</p><p>Nhưng cũng không ngờ lại kỳ lạ đến mức này.</p><p>Vậy thì...</p><p>Ánh mắt hắn không tự chủ được mà liếc xuống, dừng lại ở đùi và bụng dưới của Cố Hoài Ngộ.</p><p>Có lẽ là do vừa rồi đã cãi nhau với bác sĩ Lăng, nội dung cuộc tranh cãi liên quan đến cái đó của Cố Hoài Ngộ, khiến Thẩm Khanh cảm thấy tò mò.</p><p>Phản ứng đầu tiên của Thẩm Khanh lúc này là:</p><p>[Nếu chưa từng ôm ai, vậy chẳng phải ông lớn vẫn còn là trai tân sao?]</p><p>Dù bản thân cậu cũng là trai tân.</p><p>Nhưng ông lớn không giống cậu, ông lớn sắp chết rồi.</p><p>Nghĩ vậy, Thẩm Khanh cảm thấy ông lớn thật đáng thương.</p><p>Hoặc nói đúng hơn là cực kỳ đáng thương.</p><p>Có lẽ do hành động liếc xuống của Thẩm Khanh quá rõ ràng, Cố Hoài Ngộ nhanh chóng nhận ra ánh mắt cậu.</p><p>"..."</p><p>Ngón tay dài vô thức kéo chăn trên đầu gối, Cố Hoài Ngộ nhìn cậu, giọng điệu và ánh mắt càng sắc bén hơn: "Cậu nhìn gì thế?"</p><p>Thẩm Khanh: "Không có gì, em chỉ đang nghĩ một vấn đề nghiêm trọng hơn, là vậy thì anh tắm sao?"</p><p>Cố Hoài Ngộ: "..."</p><p>"Ý là..." Thẩm Khanh làm động tác chỉ vào mình: "Anh không chịu để người khác ôm, vậy thì người chăm sóc anh, họ làm sao giúp anh tắm?"</p><p>Câu hỏi này rất thực tế đấy.</p><p>Mặc dù đây là thế giới trong sách, nhưng họ cũng không phải là nhân vật giấy.</p><p>Không tắm thì sẽ có mùi cơ thể mà.</p><p>Nhưng Cố Hoài Ngộ luôn mặc đồ ngủ sạch sẽ, vừa rồi trong khoảnh khắc ôm, Thẩm Khanh còn ngửi thấy mùi nước hoa cao cấp từ người anh rất tươi mát và sạch sẽ.</p><p>Vậy vấn đề là, Cố Hoài Ngộ ngồi trên xe lăn thì tắm kiểu gì?</p><p>Thẩm Khanh thật sự rất tò mò.</p><p>Cố Hoài Ngộ "..."</p><p>Cố Hoài Ngộ không nói gì, chỉ chăm chăm nhìn Thẩm Khanh.</p><p>Ánh mắt lạnh lùng và u ám trước đây giờ đây trở nên sâu sắc và nghiêm khắc. Thẩm Khanh bị ánh mắt đó nhìn đến rùng mình, không thể không nhìn lại khuôn mặt của ông lớn. Cảm giác có lẽ là do vừa rồi ho quá mạnh, mà giờ đây khuôn mặt tái nhợt của Cố Hoài Ngộ đã hồng hào hơn rất nhiều.</p><p>Ừ, chắc là do ho thôi.</p><p>Chắc chắn không phải là do bị mình làm tức giận.</p><p>Thẩm Khanh hơi thu lại thái độ của mình: "Với tư cách là bạn đời của anh, em chỉ cảm thấy cần phải quan tâm anh một chút, nếu anh thấy em quá tự tiện thì em sẽ không hỏi nữa."</p><p>Cố Hoài Ngộ dần dần bình tĩnh lại, nhưng lại cười khẩy một tiếng, hỏi lại sắc bén: "Sao lại tò mò về việc tắm rửa thế? Hay là muốn vào phòng tôi, tôi tắm cho cậu xem?"</p><p>Thẩm Khanh "..."</p><p>[Không phải chứ, ông lớn, anh xem anh lại đang nói cái gì thế?]</p><p>[Anh là trụ cột kinh tế của cả gia đình, sao lại biểu diễn cho tôi xem chứ?]</p><p>Thẩm Khanh lại hơi cúi đầu, nói một cách kín đáo: "Vậy không tốt đâu, em không thể chỉ đứng nhìn, hay là để em phục vụ anh tắm?"</p><p>Cố Hoài Ngộ "..."</p><p>Ở cửa, Lý Hồng đứng ngoài nghe thấy.</p><p>Không thể nào, đây là lần thứ hai hắn ta nghe thấy những lời này sao?</p><p>Cố Tổng và phu nhân, khi nào lại phát triển đến mức tắm chung thế này rồi?</p><p>Có chuyện gì mà hắn không biết sao?</p><p>Thấy Lý Hồng xuất hiện ở cửa, để không bị tức chết, Cố Hoài Ngộ quay đầu, chuyển hướng sự chú ý: "Có chuyện gì?"</p><p>Giọng nói lạnh lùng, lẫn chút tức giận.</p><p>Lý Hồng "..."</p><p>[Xong rồi, chẳng lẽ sự xuất hiện của tôi đã làm phiền chuyện tốt của Cố Tổng và phu nhân?]</p><p>Lý Hồng nghĩ lại, lần trước Cố Tổng dùng giọng điệu đầy cảm xúc như vậy là trước khi anh bị bệnh nặng.</p><p>Hai năm qua, dù Cố Tổng vẫn chăm lo công việc, nhưng ngoài việc thêm phần chữa bệnh, mọi thứ đều không thay đổi, nhưng tinh thần thì có phần suy sụp. Rõ ràng người sắp chết thì không còn để ý đến nhiều thứ nữa, Lý Hồng chưa trải qua những điều Cố Hoài Ngộ đã trải qua, không hiểu được tâm trạng của anh ấy, chỉ biết rõ ràng là Cố Hoài Ngộ càng ngày càng trở nên uể oải, thời gian chữa bệnh càng dài nhưng bệnh tình càng nặng.</p><p>Cố Tổng đã biến phòng ngủ thành phòng bệnh, thậm chí còn ngủ trên giường bệnh của bệnh viện, trong nhà còn có đội ngũ y tế đồn trú, rõ ràng không phải là việc của người bình thường.</p><p>Vậy mà giờ đây, Cố Hoài Ngộ lại có chút cảm xúc dao động, dù sao đây cũng là điều tốt.</p><p>Dù mình đã làm phiền chuyện tốt của Cố Tổng và phu nhân, làm Cố Tổng tức giận, nhưng thấy Cố Tổng có chút sắc hồng trên mặt, chắc là nhờ có phu nhân, Lý Hồng cũng không sợ nữa.</p><p>Dù sao phu nhân cũng còn ở đây, chỉ là tắm thôi mà, chờ một chút rồi tiếp tục.</p><p>Lý Hồng đi vào văn phòng của Cố Hoài Ngộ, đưa cho anh một tấm thiệp mời: "Vừa rồi quản gia đưa đến một tấm thiệp mời của bữa tiệc riêng, là sinh nhật của bạn học lớn thiếu gia."</p><p>"Tiệc sinh nhật của Đoạt Đoạt thiếu gia?" .Thẩm Khanh nghe vậy, nhanh chóng đưa tay nhận lấy tấm thiệp mời xem qua.</p><p>Cử chỉ tự nhiên, giống như một người làm cha mẹ của đứa trẻ vậy. Cậu thậm chí không đưa thiệp mời cho Cố Tổng xem trước.</p><p>Lý Hồng khá ngạc nhiên về sự thay đổi của phu nhân, dù trước đây, Thẩm Khanh chắc chắn sẽ không dám làm những hành động như vậy trước mặt Cố Tổng, nhưng trước đây phu nhân cũng chưa bao giờ lên tầng ba.</p><p>Hơn nữa giờ cậu ta và Cố Tổng lại đang bàn chuyện tắm chung rồi.</p><p>Vẫn cảm thấy ngạc nhiên, nhưng Lý Hồng không dám thể hiện sự nghi ngờ, giữ vững sự chuyên nghiệp của mình báo cáo: "Đúng vậy, tình huống hơi đặc biệt, là sinh nhật của thiếu gia Hứa gia, mời Đoạt Đoạt thiếu gia và Áo Áo thiếu gia cùng đến."</p><p>Thẩm Khanh "Ừ, sao lại đặc biệt vậy?"</p><p>Trẻ con tổ chức tiệc sinh nhật chẳng phải chỉ mời những người bạn thân quen thôi sao? Áo Áo dù nhỏ hơn Đoạt Đoạt ba tuổi, nhưng nghe lời anh trai, không nghịch ngợm, lại luôn bên cạnh Cố Đoạt, mời cùng nhau có gì là không bình thường?</p><p>Lý Hồng nói: "Vì nếu xét theo nghiêm ngặt, thì thiếu gia nhà họ Hứa chỉ là bạn học mẫu giáo của Đoạt Đoạt thiếu gia, hơn nữa trước khi Đoat Đoạt và Áo Áo thiếu gia được Cố Tổng đón về, gia đình họ Hứa chưa bao giờ mời họ."</p><p>Thẩm Khanh "Ồ."</p><p>"Hứa gia là hào môn?" .Thẩm Khanh vô thức hỏi.</p><p>Lý Hồng gật đầu: "Tập đoàn Hứa thị. Hứa gia rất nổi tiếng trong ngành xây dựng và bất động sản."</p><p>Thẩm Khanh "Ồ."</p><p>Vậy là Thẩm Khanh đã hoàn toàn hiểu ra.</p><p>Chỉ đơn giản là trước đây Đoạt Đoạt và Áo Áo không được Cố gia chú trọng, Hứa gia biết được điều này nên chưa bao giờ mời hai đứa trẻ đó tham gia.</p><p>Còn bây giờ Đoạt Đoạt và Áo Áo đã được Cố Hoài Ngộ đón về, những người trong giới không rõ tình hình, bèn mời tham gia, có ý định thử đánh giá lại giá trị của Đoạt Đoạt và Áo Áo.</p><p>Thẩm Khanh cảm thấy điều này thật nhàm chán.</p><p>Một bữa tiệc sinh nhật của trẻ con mà lại bị người lớn lợi dụng để giao thiệp, không phải vì muốn làm vui lòng trẻ con, thật mệt mỏi.</p><p>Cậu nói: "Vậy thì đừng đi nữa."</p><p>Nhưng Lý Hồng lại nói: "Khi quản gia nhận thiệp mời, Đoạt Đoạt và Áo Áo cũng ở đó, Đoạt Đoạt nói là bọn trẻ muốn đi."</p><p>Thẩm Khanh "À?"</p><p>Thẩm Khanh ngẩn người, nhưng rồi nghĩ lại, bữa tiệc sinh nhật có thể là một cuộc giao thiệp đầy đủ của người lớn, còn trẻ con thì không biết gì. Có lẽ Đoạt Đoạt và Áo Áo chỉ muốn đi chơi thôi.</p><p>Cũng được.</p><p>Thẩm Khanh cười nói: "Vậy thì đi đi, tôi sẽ đi cùng các con."</p><p>Lý Hồng xác nhận: "Phu nhân sẽ tự mình dẫn các thiếu gia đi sao?"</p><p>"Đúng vậy." Thẩm Khanh gật đầu như lẽ dĩ nhiên: "Tiệc sinh nhật bạn học thì phải có phụ huynh đi cùng chứ."</p><p>Dù sao thì cậu cũng không muốn đi.</p><p>Cậu chỉ là một ông bố thích ở nhà thôi mà.</p><p>Nhưng nghĩ đến Đoạt Đoạt và Áo Áo clần chơi đùa nhiều hơn, tiếp xúc với các bạn nhỏ khác, giữ tâm trạng vui vẻ, thì tâm trạng vui vẻ sau này sẽ không dễ bị tiêu cực.</p><p>Thẩm Khanh cảm thấy mình vẫn phải đi.</p><p>Không thể để con mình bị người khác cười là mồ côi.</p><p>Cậu không chỉ phải đi, mà còn phải đi với tư cách là người giám hộ của các con, phải đi thật đường hoàng để chăm sóc các con.</p><p>Hơn nữa nhà họ Hứa trước đây còn coi thường con mình như vậy, Thẩm Khanh cảm thấy mình không chỉ phải đi mà còn phải đứng vững.</p><p>A, đột nhiên cậu cảm thấy có chút hiểu được tâm lý của các bậc phụ huynh thích so sánh.</p><p>Khi nghe nói con mình trước đây bị bỏ qua và coi thường, cảm giác này thật sự khiến người ta bực bội.</p><p>Chẳng cần phải nói là trẻ con, chỉ cần nuôi một con chó thôi, khi dắt chó ra ngoài mà người khác nói chó của bạn không thuần chủng, không cho chó của mình chơi với chó của bạn, thì cũng đủ khiến bạn tức chết rồi.</p><p>Nghe nói con mình trước đây không được mời tham gia, Thẩm Khanh lập tức bật trạng thái chiến đấu. Cậu nói với Cố Hoài Ngộ: "Cố Tổng, anh nghĩ sao về chuyện này?"</p><p>Câu trả lời của Cố Hoài Ngộ là nhìn Thẩm Khanh một cái.</p><p>Sau đó quay đi, nói với Lý Hồng: "Cậu đi chuẩn bị đi."</p><p>Lý Hồng "Dạ."</p><p>Cố Hoài Ngộ hiếm khi dặn dò thêm: "Chuẩn bị quà cho các bạn nhỏ, trang phục của Cố Đoạt và Cố Áo cho bữa tiệc, và cả trang phục của phu nhân nữa."</p><p>"Dạ." Lý Hồng đáp lại rồi rời khỏi văn phòng.</p><p>Ở ngoài cửa, không xa lắm, bóng dáng nhỏ bé của Cố Đoạt đứng ở đó, vẫn còn chút mỡ trẻ con, nhưng trên khuôn mặt đã toát lên vẻ nghiêm túc rõ rệt.</p><p>Lý Hồng đi tới, cúi xuống, nhỏ giọng nói gần: "Thiếu gia, cậu đã nghe thấy rồi, phu nhân và Cố Tổng đều rất ủng hộ cậu và Áo Áo thiếu gia tham gia tiệc, cậu không cần phải lo lắng gì đâu."</p><p>Cố Đoạt.</p><p>Cố Đoạt ngẩn người một lúc, rồi vẫn còn chút nghi ngờ hỏi: "Cái đó, chú Thẩm thật sự cho phép chúng con đi sao?"</p><p>"Đương nhiên rồi, cậu cũng đã nghe thấy, phu nhân còn tự mình dẫn các cậu đi mà." Lý Hồng cười nói</p></div>
Sửa thông tin truyện
Tên truyện
Tác giả
Thể loại (csv)
Cover URL
Mô tả
Thẩm Khanh xuyên vào một cuốn tiểu thuyết cẩu huyết cổ điển siêu dài. Người cậu kết hôn là một pháo hôi đời đầu, sớm chết vì bệnh. Hai đứa cháu mà cậu "nuôi" (do kết hôn mà thành người thân) bị nguyên chủ ngược đãi đến mức buộc phải kiên cường học tập, trở thành "gà công nghiệp", và về sau trở thành phản diện tay trời trong truyện làm đủ chuyện xấu, ác tới tận xương tủy. Nghĩ đến tương lai mình sẽ bị hai đứa trẻ "gà hóa" hành hạ đến chết, Thẩm Khanh lập tức đổi chiến thuật: "Mặc dù cậu các con sắp đi rồi, nhưng cậu dâu sẽ dùng trăm tỷ tài sản cậu để lại mà chăm lo cho các con thật tốt!" "Vậy nên học làm gì? Trăm tỷ còn chưa đủ tiêu cả đời sao? Trẻ con nên được chơi đùa tự do chứ!" Nhưng tiếc rằng tư tưởng "gà công nghiệp" đã ăn sâu bén rễ, hai đứa trẻ mỗi ngày đều tự giác học hành kỷ luật cao, khiến Thẩm Khanh đành ra tay ban hành một loạt quy tắc gia đình nghiêm khắc kiểu "ngược đời": 1. Mỗi tuần không đi công viên giải trí với ba nhỏ một lần thì tuần sau cấm đến lớp học thêm tiếng Pháp. ..... 2. Ai dám mang sách giáo khoa đến công viên giải trí thì cấm học Vật lý trong một tuần! ... 3. Phim mới ra phải xem xong với ba nhỏ OwO rồi mới được học tiếp nha~ ... Dưới "kỷ luật nghiêm khắc" của Thẩm Khanh, hai đứa nhỏ cuối cùng cũng biết cười, biết chơi. Dĩ nhiên, mấy hành động đó chỉ để dỗ ba nhỏ vui vẻ thôi, chứ về đêm tụi nó vẫn lén chui vào chăn đọc sách: "Chúng ta phải học thật giỏi, ba nhỏ nhất định phải do tụi mình bảo vệ!" --> Bé Dragon baby 3 tuổi rưỡi nghiêm túc nói, hai tay mũm mĩm khoanh lại. "Phải rồi." --> Bé lớn 6 tuổi rưỡi mặt lạnh mỉm cười bất đắc dĩ: "Không thì ba nhỏ lười thế, sau này biết làm sao đây?" Về sau, ngay cả ông lớn bệnh nặng lạnh lùng cũng bắt đầu nhìn Thẩm Khanh bằng ánh mắt kỳ lạ. Thẩm Khanh thương cảm cho hoàn cảnh bi thảm, mạng sống sắp tận và... FA từ trong trứng của đại lão, nên thỉnh thoảng cũng thân mật hôn hít, ôm ấp như người một nhà, chăm sóc các kiểu, xem như là sự "đền đáp" trước cho di sản sau này. Nhưng sau một thời gian... Ông lớn vẫn chưa chết! Rồi sau đó... đứng lên luôn rồi!! Thẩm Khanh: Hả?? Hắn đứng được á??? ...Cứu mạng!!!...
Nguồn