AppTruyen
Thư viện
Cấu hình Crawler
Sau Khi Cá Mặn Làm Bố Của Nhóc Gà Con Học Hành Như Điên
Quản Hồng Y
Edit Metadata
#1
Chương1
#2
Chương2
#3
Chương3
#4
Chương4
#5
Chương5
#6
Chương6
#7
Chương7
#8
Chương8
#9
Chương9
#10
Chương10
#11
Chương11
#12
Chương12
#13
Chương13
#14
Chương14
#15
Chương15
#16
Chương16
#17
Chương17
#18
Chương18
#19
Chương19
#20
Chương20
#21
Chương21
#22
Chương22
#23
Chương23
#24
Chương24
#25
Chương25
#26
Chương26
#27
Chương27
#28
Chương28
#29
Chương29
#30
Chương30
#31
Chương31
#32
Chương32
#33
Chương33
#34
Chương34
#35
Chương35
#36
Chương36
#37
Chương37
#38
Chương38
#39
Chương39
#40
Chương40
#41
Chương41
#42
Chương42
#43
Chương43
#44
Chương44
#45
Chương45
#46
Chương46
#47
Chương47
#48
Chương48
#49
Chương49
#50
Chương50
#51
Chương51
#52
Chương52
#53
Chương53
#54
Chương54
#55
Chương55
#56
Chương56
#57
Chương57
#58
Chương58
#59
Chương59
#60
Chương60
#61
Chương61
#62
Chương62
#63
Chương63
#64
Chương64
#65
Chương65
#66
Chương66
#67
Chương67
#68
Chương68
#69
Chương69
#70
Chương70
#71
Chương71
#72
Chương72
#73
Chương73
#74
Chương74
#75
Chương75
#76
Chương76
#77
Chương77
#78
Chương78
#79
Chương79
#80
Chương80
#81
Chương81
#82
Chương82
#83
Chương83
#84
Chương84
#85
Chương85
#86
Chương86
#87
Chương87
#88
Chương88
#89
Chương89
#90
Chương90
#91
Chương91
#92
Chương92
#93
Chương93
#94
Chương94
#95
Chương95
#96
Chương96
#97
Chương97
#98
Chương98
#99
Chương99
#100
Chương100
#101
Chương101
#102
Chương102
#103
Chương103
#104
Chương104
#105
Chương105
#106
Chương106
#107
Chương107
#108
Chương108
#109
Chương109
#110
Chương110
#111
Chương111
#112
Chương112: Hoàn chính văn
#113
Chương113: Ngoại truyện 1
#114
Chương114: Ngoại truyện 2
#115
Chương115: Ngoại truyện 3
#116
Chương116: Ngoại truyện 4
#117
Chương117: Ngoại truyện 5
#118
Chương118: Ngoại truyện 6
#119
Chương119: Ngoại truyện 7
#120
Chương120: Ngoại truyện 8
#121
Chương121: Ngoại truyện 9
#122
Chương122: Ngoại truyện 10
#123
Chương123: Ngoại truyện 11
#124
Chương124: Ngoại truyện 12
#125
Chương125: Ngoại truyện 13
#126
Chương126: Ngoại truyện 14
#127
Chương127: Ngoại truyện 15
#128
Chương128: Ngoại truyện 16
#129
Chương129: Ngoại truyện 17
#130
Chương130: Ngoại truyện 18
#131
Chương131: Ngoại truyện 19
#132
Chương132: Ngoại truyện 20
#133
Chương133: Ngoại truyện 21
#134
Chương134: Ngoại truyện 22
#135
Chương135: Ngoại truyện 23
#136
Chương136: Ngoại truyện 24
#137
Chương137: Ngoại truyện 25
#138
Chương138: Ngoại truyện 26
#139
Chương139: Ngoại truyện 27
#140
Chương140: Ngoại truyện 28
#141
Chương141: Ngoại truyện 29
#142
Chương142: Ngoại truyện 30
#143
Chương143: Ngoại truyện 31: Trưởng thành (1)
#144
Chương144: Ngoại truyện 32: Trưởng thành (2)
#145
Chương145: Ngoại truyện 33: Trưởng thành (3)
#146
Chương146: Ngoại truyện 34 [Hoàn toàn văn]
Exit Editor
Editing #121: Chương121: Ngoại truyện 9
Save Content
Saved!
Title:
<div class="chapter-c" id="chapter-c" itemprop="articleBody"><p>"Ồ?..."</p><p>Không ngờ anh lại đột nhiên nói như vậy, Thẩm Khanh siết chặt tay đang ôm lấy anh, ngón trỏ dài khẽ co lại một cái, rồi ôm đối phương chặt hơn nữa.</p><p>"Vui vậy hả? Thế có phần thưởng gì cho anh không?"</p><p>"Phần thưởng á... Có chứ có chứ." Đúng lúc này, Thẩm Khanh đang vòng tay qua cổ anh, bèn hôn anh một cái luôn cho tiện.</p><p>Xe hơi thì chật, muốn cúi tới hôn trực diện cũng hơi khó, Thẩm Khanh dứt khoát chống người dậy, lưng cong lại, một đầu gối đặt lên ghế, mặt đối mặt hôn luôn.</p><p>Bên ngoài, con đường làng vốn yên tĩnh vì đón tiếp từng đợt xe vật tư mà bắt đầu náo nhiệt.</p><p>Nhưng cửa sổ xe đóng chặt như ngăn cách hết mọi ồn ào ngoài kia.</p><p>Cố Hoài Ngộ đưa tay ôm lấy eo người yêu.</p><p>Đầu gối đang đặt trên ghế của Thẩm Khanh bỗng bị anh nhấc lên, rồi dứt khoát đổi sang tư thế... ngồi d*ng ch*n lên đùi luôn.</p><p>Thẩm Khanh: "...?"</p><p>May mà hôm nay mặc quần thun co giãn tốt...</p><p>Không thì còn lâu mới xẻ được dáng!</p><p>Dù là ghế sau của xe thương vụ hạng sang thì cũng chỉ đủ rộng ở mức tương đối, đối với hai người này mà nói, vẫn hơi chật.</p><p>Thẩm Khanh ngồi trên đùi người ta, đầu đụng cả nóc xe, chỉ có thể cúi xuống thấp hơn.</p><p>Nhưng như vậy, khoảng cách giữa cậu và Cố tổng lại bị kéo đến gần sát rạt.</p><p>Cố Hoài Ngộ ngửa đầu nhìn cậu.</p><p>Anh vẫn giữ tư thế ngay ngắn, hai chân đặt thẳng trên sàn xe, thẳng lưng như thể đang họp hội đồng quản trị.</p><p>Khoảng cách gần như vậy, hai người lại nhìn nhau mấy giây, hơi thở cũng quyện vào nhau luôn.</p><p>Thẩm Khanh bỗng bật cười: "Kính xe chắc là chống nhìn trộm đúng không? Chứ không lỡ ai nhiều chuyện đi ngang nhìn vô một cái là mình lên hot search liền luôn á."</p><p>Cố tổng khẽ nhướn mắt, khóe môi cong lên: "Không phải giờ làm việc, bạn đời tới thăm, lên cái gì mà lên."</p><p>Thẩm Khanh: "..."</p><p>Anh mà nói kiểu đó nữa thì!...</p><p>Knee combo vừa buông lực, cậu cố tình nhún một cái ngồi sụp xuống:<br/>"Vậy còn vầy thì sao?"</p><p>Gần như ngồi lọt vào lòng anh, cậu cười híp mắt, "Tụi mình mà bị bắt gặp lúc đang vậy nè, có đủ sức lên top không?"</p><p>"Đủ."</p><p>Tay đang đỡ eo cậu vô thức siết lại, Cố Hoài Ngộ hơi bất đắc dĩ thở ra: "Em lại dụ dỗ anh."</p><p>"... Em có đâu."</p><p>Nhưng mà cảm giác có gì đó sai sai, Thẩm Khanh đang định ngồi dậy.</p><p>Nhưng tay anh vẫn siết chặt eo không buông: "Cho ôm thêm chút nữa."</p><p>"Ừ... thì thôi vậy."</p><p>Thẩm Khanh không dám nhúc nhích nữa.</p><p>Kết quả thành ra hai người nhìn nhau chằm chằm, như chơi ai chớp mắt trước.</p><p>Cuối cùng Cố Hoài Ngộ cười trước: "Thế hôm nay thầy Thẩm mấy giờ bắt đầu quay?"</p><p>"... Tầm mười giờ, chờ đạo diễn gọi."</p><p>Thẩm Khanh nhìn đồng hồ, còn vài phút nữa mới tới mười giờ.</p><p>Nghĩ tới chuyện chút nữa mình phải đi quay, còn Cố tổng thì phải quay về, mai mới gặp lại, cậu bỗng thấy tiếc hùi hụi.</p><p>Thực ra bình thường gặp hoài, hoặc không gặp luôn thì không sao. Nhưng kiểu vừa gặp đã phải chia tay liền như vậy, còn không rõ khi nào mới gặp lại, thật sự rất giày vò mà!</p><p>Còn vài phút, Thẩm Khanh quyết định ôm nhau và nhìn nhau thêm chút nữa.<br/>Xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim! (Một<em> khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng!)</em></p><p><em>[@@ t lạy á]</em></p><p>Nhưng Cố tổng hình như không có cùng suy nghĩ.</p><p>Anh nói: "Vài phút, đủ rồi."</p><p>Thẩm Khanh: "???"</p><p>Ủa? Đủ gì cơ... vài phút thì đủ gì?</p><p>Bị anh ôm nghiêng về sau, Thẩm Khanh bật thốt: "Không phải đâu Cố tổng, đừng bốc đồng!"</p><p>Cảm giác cậu giãy mạnh, Cố Hoài Ngộ cũng khựng lại một chút.</p><p>Ánh mắt sâu thẳm lại sáng rực, nhìn thẳng vào cậu.</p><p>Thẩm Khanh: "Vài phút không làm được gì đâu... với lại anh cũng đâu phải kiểu người chỉ cần vài phút đâu mà..."</p><p>"... "</p><p>Lần nữa bị cậu làm cho nghẹn họng, Cố tổng có chút bất lực lắc đầu: "Em đang nghĩ cái gì vậy?"</p><p>Nói rồi, anh kéo cổ áo Thẩm Khanh ra, cắn một cái lên cổ cậu.</p><p>Thẩm Khanh: "!!!"</p><p>Phản xạ ôm chặt lấy anh hơn, cậu chớp mắt liên tục: ui chà, thì ra là chỉ đủ thời gian để cắn một miếng thôi hả...</p><p>Cậu còn tưởng...</p><p>Chỗ đó bị cắn khẽ, ngứa ngứa.</p><p>Mặt Thẩm Khanh đỏ như cà chua chín: Mình dạo này sao vậy nè, đầu óc toàn mấy thứ rác rưởi!</p><p>... Nhất định là tại tối qua tụi mình nói chuyện "động thủ"!</p><p>Xong nay thì lại chơi cái tư thế và vị trí nó "đúng bài" thế này...</p><p>Đặc biệt là khi Cố tổng vừa cắn cậu, cái kiểu trêu chọc đó quá rõ ràng luôn...</p><p>"Đang nghĩ gì vậy?" Từ vị trí trước ngực cậu ngẩng đầu lên, Cố tổng thấy Thẩm Khanh đang đờ ra như cá vàng mất nhớ.</p><p>Nghe hỏi, Thẩm Khanh tỉnh lại, cười nói: "Đang nghĩ... may mà anh không chỉ có vài phút."</p><p>Cố tổng: "...?"</p><p>Thẩm Khanh: "Chứ không thì chắc... bung nút quần mất."</p><p>Cố tổng: "..."</p><p>Vì câu đó mà anh bật cười, tay siết eo cậu mạnh hơn, nhịn không nổi lại cúi đầu cắn thêm phát nữa lên vai.</p><p>Rồi anh đột nhiên nói, giọng lười biếng: "Nói vậy là thầy Thẩm còn hơi tiếc nuối?"</p><p>"Không tiếc đâu." Thẩm Khanh đảo mắt, má hơi ửng hồng.</p><p>Cậu nói: "Được này mất kia mà."</p><p>Cố tổng: "..."</p><p>Anh híp mắt lại, bỗng dưng nói: "Vậy lần sau anh luyện thử, tranh thủ cũng vài phút là xong."</p><p>Thẩm Khanh: "?!"</p><p>"Cái này cũng luyện được hả?" Cậu ngạc nhiên nhìn anh.</p><p>Nhưng hình như lại... tin rồi.</p><p>Cố tổng: "..."</p><p>Thời gian cuối cùng cũng tới. Hai người chỉnh lại hơi thở, Thẩm Khanh vẫn ngồi yên trên đùi anh, để Cố tổng chỉnh lại áo quần bị cắn nhăn.</p><p>"À đúng rồi, vết thương của anh sao rồi? Nhớ dưỡng thương, đừng chạy lung tung, đừng thức khuya nữa nha." Thẩm Khanh không nhịn được lại lải nhải.</p><p>Cố tổng: "Anh nói rồi mà, khỏi lâu rồi. Không tin em kiểm tra lại đi?"</p><p>"Có phải chưa thấy bao giờ đâu. Nhưng mà bên trong vẫn chưa ổn lắm..." Thẩm Khanh lầm bầm, nhưng nhớ lại "tư thế kiểm tra" thì quyết định im miệng.</p><p>Sau khi quần áo được chỉnh tề lại, họ lại ôm nhau thêm cái nữa.</p><p>Thẩm Khanh: "À, anh có lời nào muốn nhắn cho Đoạt Đoạt với Áo Áo không?"</p><p>Hai người làm ba rồi mà mải tình tứ, quên báo cho mấy đứa nhỏ là ba lớn tới!</p><p>Cố tổng nói: "Không cần. Tụi nhỏ biết anh tới rồi."</p><p>"Hả?"</p><p>Áo Áo với Đoạt Đoạt thân thiết với ba lớn vậy cơ à?</p><p>Còn có tín hiệu bí mật nữa hả?</p><p>Thẩm Khanh thấy vui, nhưng vẫn tò mò là tụi nhỏ biết bằng cách nào.</p><p>Cố tổng nhắc nhở, cậu mới liếc mắt nhìn về màn hình phía trước ghế.</p><p>Màn hình vẫn đang chiếu livestream.</p><p>Lúc này, Áo Áo đang ngồi chồm hổm bên đường đất, cầm nhánh cây khều gì đó, An Dung ngồi cạnh coi chăm chú, hai tay nhét túi.</p><p>Đoạt Đoạt thì đang đứng nói chuyện với chị Vọng Vọng.</p><p>Cả đám cười nói rôm rả, rất đáng yêu.</p><p>Thẩm Khanh vốn chưa từng coi show nuôi trẻ, giờ bỗng nhiên hiểu ra sức hút của kiểu chương trình này.</p><p>Đặc biệt là cậu thấy một dòng bình luận: [Y như mấy con gà con được thả rông], tự dưng buồn cười không chịu nổi.</p><p>Vì trên hình đúng là mấy nhóc lon ton, đi đâu mổ đó, nhìn y như đàn gà con lạch bạch vậy!</p><p>Lúc này lại có thêm một chiếc xe tải nhỏ vào sân, chú Điền lập tức ra chỉ đường cho tài xế.</p><p>Bọn nhỏ thấy có xe tới là biết có đồ mới, ào ào chạy lại hóng.</p><p>Camera quay rõ cảnh đồ đạc được khuân xuống từng thùng một.</p><p>"Cũng là anh gửi tới à?" Thẩm Khanh nhìn màn hình, ra hiệu mở to âm lượng trong xe.</p><p>Ngay sau đó cậu đã có câu trả lời, livestream truyền ra tiếng trợ lý Điền:</p><p>"Đây là Cố tổng gửi tới để cảm ơn đoàn chương trình, mọi người vất vả rồi."</p><p>Vì lúc Điền Dực nói, Áo Áo và Đoạt Đoạt đang đứng ngay cạnh chú, máy quay ngay bên cạnh nên âm thanh thu được rất rõ.</p><p>"Ui... cái này ngại quá..."</p><p>Đạo diễn nhìn thùng đồ vừa được khuân xuống, là nho mẫu đơn Nhật loại thượng hạng.</p><p>Ngoài ra còn có nguyên đống trái cây, đồ ăn... thậm chí còn có cả tôm hùm và cua bay!</p><p>Mấy cái lều nghỉ cho nhân viên cũng được thay mới toanh luôn!</p><p>Lúc này, Đoạt Đoạt và Áo Áo đang cùng các bạn nhỏ khác ngồi xổm ở góc sân, chơi với đám tôm hùm trong mấy thùng xốp.</p><p>Mấy nhóc tụ tập ở đâu, thì cameraman cũng tụ tập quay cận cảnh ở đó. Phòng livestream sôi nổi hẳn lên.</p><p>[Trời ơi, đúng là đặc quyền thần tiên! Tôi cũng muốn ăn tôm hùm quá đi!]</p><p>[Mỗi con tôm hùm một thùng xốp riêng, má ơi, chắc mỗi con phải nặng cả mấy cân luôn ấy chứ... Cố tổng chơi lớn thiệt sự!]</p><p>[Bé cưng đừng sờ vào nha! Cẩn thận bị kẹp tay đó!]</p><p>[Con tôm hùm to hơn cả mặt của Áo Áo nữa kìa hahahaha!]</p><p>Quả thật, Áo Áo đang vật lộn với một con tôm hùm siêu to khổng lồ.</p><p>Cậu nhóc giơ hai tay đỡ thân con tôm, nhìn thì có vẻ rất hăng hái, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn thì căng thẳng hết sức. Vì con tôm không chịu hợp tác, cái đuôi nó quẫy liên hồi, hai cái càng còn liên tục khua khoắng, khiến Áo Áo vừa sợ vừa phấn khích.</p><p>Cạnh bên, Đoạt Đoạt lại tỉnh bơ hơn nhiều.</p><p>Đoạt Đoạt đang cầm một cây đũa dài, cẩn thận chọc chọc mấy con cua hoàng đế ở thùng kế bên.</p><p>Các bé khác cũng vây quanh hai anh em, nhìn những con cua, tôm đang quẫy đạp, miệng liên tục "wow wow" đầy phấn khích.</p><p>[Nhìn mấy nhóc con này y như đang ở khu triển lãm hải sản ấy, đáng yêu quá trời ơi!]</p><p>[Áo Áo: Bố ơi con không sợ đâu, nhưng con sợ nó kẹp con á!]</p><p>>Đoạt Đoạt tỉnh ghê, biết dùng đũa để giữ khoảng cách an toàn.]</p><p>[Cố tổng và thầy Thẩm đúng chuẩn "một người cưng chiều con, một người giáo dục con".]</p><p>[Tôi nói thật, lần đầu tiên coi show nuôi trẻ mà xem như coi chương trình nấu ăn luôn, toàn là hải sản cao cấp không à!]</p><p>Ở phía xa, đạo diễn chính cũng đang tranh thủ vừa xem vừa cảm thán:<br/>"Cố tổng đúng là chịu chơi thật... Mấy thứ này, trong chợ đầu mối của thành phố lớn còn khó mua nữa là..."</p><p>Bên cạnh, trợ lý đạo diễn cũng lắc đầu: "Không hổ là Cố tổng."</p><p>Thấy Thẩm Khanh đi tới, tổng đạo diễn nhanh chóng nháy mắt ra hiệu:<br/>"Thầy Thẩm, đúng là làm khó cậu quá, phải đích thân ra nhận đồ nữa."</p><p>Thẩm Khanh cười: "Không có gì đâu ạ, tiện đường thôi."</p><p>Vừa nói vừa quay sang nhìn đám nhóc đang chơi đùa, trong lòng cậu cũng thấy vui lây.</p><p>Nghĩ tới cảnh sáng nay lúc mình còn ôm nhau trong xe với Cố tổng, giờ quay lại thì tụi nhỏ đã có hải sản tươi sống để chơi, lòng Thẩm Khanh lại thấy ngọt ngào ghê gớm.</p><p>Cái cảm giác có người đứng phía sau âm thầm chuẩn bị hết mọi thứ cho mình và các con... đúng là ấm áp thật sự.</p><p>[Hahaha!]</p><p>Mặc dù càng cua và càng tôm hùm đều đã bị buộc lại, thật ra không kẹp được mấy bé đâu.</p><p>Nhưng mấy con hải sản mà Cố tổng gửi tới lần này to thật sự, chỉ cần đuôi tôm quất nhẹ một phát cũng đủ khiến bé bị đập trúng mà khóc, thế nên người lớn không ai cho con mình sờ tay vào.</p><p>Mẹ của An Dung càng cảnh giác hơn, lập tức bế con trai lên, chỉ cho phép đứng từ xa mà nhìn.</p><p>Phu nhân không có mặt, nên trợ lý Điền tự động đảm nhận luôn trách nhiệm bảo vệ các cậu chủ nhỏ, mắt không rời nửa giây.</p><p>Nhưng cậu chủ nhỏ nhà anh ta quá nghịch, cứ thích chọc mấy con tôm hùm to đùng, còn nhìn chằm chằm chúng như muốn ôm một con về làm bạn...<br/>May mà phu nhân quay lại đúng lúc.</p><p>Nghe nói là quà mà ba lớn mang tới, Cố Đoạt nhanh tay nhận lấy chiếc hộp.</p><p>Áo Áo vừa nghe thấy giọng của ba nhỏ liền ngừng trêu mấy con tôm hùm, vội vã đứng phắt dậy, nhìn cái hộp trong tay anh lại nhìn ba nhỏ một cái: "Á?"</p><p>Hồi nãy đang chơi thì đột nhiên ba nhỏ biến mất, Áo Áo lo lắng suýt khóc, may mà chú Điền kịp xuất hiện, nói rằng ba nhỏ đi tìm ba lớn, lúc đó cậu mới an tâm.</p><p>Cậu còn tưởng mấy bé nghịch quá khiến ba nhỏ bị lạc mất rồi chứ!</p><p>Bây giờ nhận được quà từ ba lớn, Áo Áo vội vàng cùng anh trai ra chỗ khác xem thử.</p><p>Thẩm Khanh giúp hai bé mở lớp vỏ ngoài của thùng giấy, phát hiện bên trong lại là một cái thùng xốp.</p><p>Cậu mượn kéo cắt lớp băng dính, mở ra thì thấy bên trong lại là... mấy con tôm hùm!</p><p>Cũng là còn sống, tuy không to bằng mấy con gửi cho tổ hậu kỳ chương trình, nhưng chính vì vậy mà trông đám này dễ thương hơn nhiều.</p><p>Thì ra ngoài số hải sản gửi cho đội ngũ chương trình, Cố tổng còn cố tình chuẩn bị riêng vài con tôm hùm nho nhỏ cho các bé.</p><p>Mấy con này là "quà riêng" của ba lớn dành cho mấy bé, không tính là đồ tặng cho tổ chương trình, nên sẽ không bị bọn anti mượn cớ nói rằng bé con nghịch đồ ăn của người khác.</p><p>Thẩm Khanh đoán chắc là ông lớn có cân nhắc đến điều này.</p><p>...Không cho đám anti một tí cớ nào để tấn công, đúng là tính xa!</p><p>Tính ra thì hôm nay đúng là "cơm riêng" cho các bé, có tôm hùm để ăn nha!</p><p>Vừa nhìn thấy mấy con tôm hùm nhỏ, Áo Áo "wao~" một tiếng, cười tít mắt, vỗ tay bé bụ bẫm liên tục.</p><p>So với em trai thì Đoạt Đoạt chín chắn hơn nhiều, cậu nghiêm túc hỏi Thẩm Khanh:<br/>"Đây là đồ ăn mà ba lớn chuẩn bị riêng cho con và em hả?"</p><p>"...Á?"</p><p>Áo Áo nghe vậy, động tác vỗ tay cũng dừng lại, đôi mắt tròn xoe trừng lớn: là đồ ăn, không phải đồ chơi hả?</p><p>Cậu bé quay đầu chậm rãi như tua chậm phim, trông đờ đẫn nhìn về phía ba nhỏ.</p><p>Thẩm Khanh: "..."</p><p>Cậu không ngờ Áo Áo lại tưởng tôm hùm là thú cưng mang về cho bé chơi... khẽ gãi má, nhỏ giọng nói:</p><p>"Cái này á, tôm hùm không sống được lâu, không nuôi dài ngày được, nên cuối cùng cũng phải ăn thôi..."</p><p>Áo Áo: "Dạ...?"</p><p>Sợ bé thất vọng, Thẩm Khanh dịu giọng dụ dỗ:<br/>"Với lại nó ngon lắm!... Con còn nhớ hôm trước bà Trương nấu cháo tôm hùm không? Con ăn liền hai bát nhỏ đấy."</p><p>Áo Áo: "..." Hoàn toàn đơ người.</p><p>May mà đúng lúc này, nhân viên tổ quay phim chạy tới gọi mọi người sang bắt đầu quay tiếp.</p><p>Áo Áo hoàn hồn lại, lập tức điều chỉnh tâm trạng, vẫy tay chào mấy con tôm hùm trong hộp: "Bye bye tôm nha, trưa gặp lại!"</p><p>Sau đó còn xoa cái bụng nhỏ một cái.</p><p>[Hahahaha, "trưa gặp lại" là gặp trong bụng em đó hả bảo bối?!]</p><p>[Tưởng hôm nay bé con sẽ lần đầu trải qua cú sốc tâm lý (bạn thân bị ăn thịt), không ngờ lại chấp nhận nhanh thế!]</p><p>[Tôm hùm đáng yêu như vậy, sao nỡ ăn chứ! ... Ợ!]</p><p>[Tôm hùm ngon như vậy, tất nhiên là bạn thân của bé rồi chứ còn gì nữa~ (húp híp)]</p><p>[Hahaha dễ thương xỉu...]</p></div>
Sửa thông tin truyện
Tên truyện
Tác giả
Thể loại (csv)
Cover URL
Mô tả
Thẩm Khanh xuyên vào một cuốn tiểu thuyết cẩu huyết cổ điển siêu dài. Người cậu kết hôn là một pháo hôi đời đầu, sớm chết vì bệnh. Hai đứa cháu mà cậu "nuôi" (do kết hôn mà thành người thân) bị nguyên chủ ngược đãi đến mức buộc phải kiên cường học tập, trở thành "gà công nghiệp", và về sau trở thành phản diện tay trời trong truyện làm đủ chuyện xấu, ác tới tận xương tủy. Nghĩ đến tương lai mình sẽ bị hai đứa trẻ "gà hóa" hành hạ đến chết, Thẩm Khanh lập tức đổi chiến thuật: "Mặc dù cậu các con sắp đi rồi, nhưng cậu dâu sẽ dùng trăm tỷ tài sản cậu để lại mà chăm lo cho các con thật tốt!" "Vậy nên học làm gì? Trăm tỷ còn chưa đủ tiêu cả đời sao? Trẻ con nên được chơi đùa tự do chứ!" Nhưng tiếc rằng tư tưởng "gà công nghiệp" đã ăn sâu bén rễ, hai đứa trẻ mỗi ngày đều tự giác học hành kỷ luật cao, khiến Thẩm Khanh đành ra tay ban hành một loạt quy tắc gia đình nghiêm khắc kiểu "ngược đời": 1. Mỗi tuần không đi công viên giải trí với ba nhỏ một lần thì tuần sau cấm đến lớp học thêm tiếng Pháp. ..... 2. Ai dám mang sách giáo khoa đến công viên giải trí thì cấm học Vật lý trong một tuần! ... 3. Phim mới ra phải xem xong với ba nhỏ OwO rồi mới được học tiếp nha~ ... Dưới "kỷ luật nghiêm khắc" của Thẩm Khanh, hai đứa nhỏ cuối cùng cũng biết cười, biết chơi. Dĩ nhiên, mấy hành động đó chỉ để dỗ ba nhỏ vui vẻ thôi, chứ về đêm tụi nó vẫn lén chui vào chăn đọc sách: "Chúng ta phải học thật giỏi, ba nhỏ nhất định phải do tụi mình bảo vệ!" --> Bé Dragon baby 3 tuổi rưỡi nghiêm túc nói, hai tay mũm mĩm khoanh lại. "Phải rồi." --> Bé lớn 6 tuổi rưỡi mặt lạnh mỉm cười bất đắc dĩ: "Không thì ba nhỏ lười thế, sau này biết làm sao đây?" Về sau, ngay cả ông lớn bệnh nặng lạnh lùng cũng bắt đầu nhìn Thẩm Khanh bằng ánh mắt kỳ lạ. Thẩm Khanh thương cảm cho hoàn cảnh bi thảm, mạng sống sắp tận và... FA từ trong trứng của đại lão, nên thỉnh thoảng cũng thân mật hôn hít, ôm ấp như người một nhà, chăm sóc các kiểu, xem như là sự "đền đáp" trước cho di sản sau này. Nhưng sau một thời gian... Ông lớn vẫn chưa chết! Rồi sau đó... đứng lên luôn rồi!! Thẩm Khanh: Hả?? Hắn đứng được á??? ...Cứu mạng!!!...
Nguồn