AppTruyen
Thư viện
Cấu hình Crawler
Sau Khi Cá Mặn Làm Bố Của Nhóc Gà Con Học Hành Như Điên
Quản Hồng Y
Edit Metadata
#1
Chương1
#2
Chương2
#3
Chương3
#4
Chương4
#5
Chương5
#6
Chương6
#7
Chương7
#8
Chương8
#9
Chương9
#10
Chương10
#11
Chương11
#12
Chương12
#13
Chương13
#14
Chương14
#15
Chương15
#16
Chương16
#17
Chương17
#18
Chương18
#19
Chương19
#20
Chương20
#21
Chương21
#22
Chương22
#23
Chương23
#24
Chương24
#25
Chương25
#26
Chương26
#27
Chương27
#28
Chương28
#29
Chương29
#30
Chương30
#31
Chương31
#32
Chương32
#33
Chương33
#34
Chương34
#35
Chương35
#36
Chương36
#37
Chương37
#38
Chương38
#39
Chương39
#40
Chương40
#41
Chương41
#42
Chương42
#43
Chương43
#44
Chương44
#45
Chương45
#46
Chương46
#47
Chương47
#48
Chương48
#49
Chương49
#50
Chương50
#51
Chương51
#52
Chương52
#53
Chương53
#54
Chương54
#55
Chương55
#56
Chương56
#57
Chương57
#58
Chương58
#59
Chương59
#60
Chương60
#61
Chương61
#62
Chương62
#63
Chương63
#64
Chương64
#65
Chương65
#66
Chương66
#67
Chương67
#68
Chương68
#69
Chương69
#70
Chương70
#71
Chương71
#72
Chương72
#73
Chương73
#74
Chương74
#75
Chương75
#76
Chương76
#77
Chương77
#78
Chương78
#79
Chương79
#80
Chương80
#81
Chương81
#82
Chương82
#83
Chương83
#84
Chương84
#85
Chương85
#86
Chương86
#87
Chương87
#88
Chương88
#89
Chương89
#90
Chương90
#91
Chương91
#92
Chương92
#93
Chương93
#94
Chương94
#95
Chương95
#96
Chương96
#97
Chương97
#98
Chương98
#99
Chương99
#100
Chương100
#101
Chương101
#102
Chương102
#103
Chương103
#104
Chương104
#105
Chương105
#106
Chương106
#107
Chương107
#108
Chương108
#109
Chương109
#110
Chương110
#111
Chương111
#112
Chương112: Hoàn chính văn
#113
Chương113: Ngoại truyện 1
#114
Chương114: Ngoại truyện 2
#115
Chương115: Ngoại truyện 3
#116
Chương116: Ngoại truyện 4
#117
Chương117: Ngoại truyện 5
#118
Chương118: Ngoại truyện 6
#119
Chương119: Ngoại truyện 7
#120
Chương120: Ngoại truyện 8
#121
Chương121: Ngoại truyện 9
#122
Chương122: Ngoại truyện 10
#123
Chương123: Ngoại truyện 11
#124
Chương124: Ngoại truyện 12
#125
Chương125: Ngoại truyện 13
#126
Chương126: Ngoại truyện 14
#127
Chương127: Ngoại truyện 15
#128
Chương128: Ngoại truyện 16
#129
Chương129: Ngoại truyện 17
#130
Chương130: Ngoại truyện 18
#131
Chương131: Ngoại truyện 19
#132
Chương132: Ngoại truyện 20
#133
Chương133: Ngoại truyện 21
#134
Chương134: Ngoại truyện 22
#135
Chương135: Ngoại truyện 23
#136
Chương136: Ngoại truyện 24
#137
Chương137: Ngoại truyện 25
#138
Chương138: Ngoại truyện 26
#139
Chương139: Ngoại truyện 27
#140
Chương140: Ngoại truyện 28
#141
Chương141: Ngoại truyện 29
#142
Chương142: Ngoại truyện 30
#143
Chương143: Ngoại truyện 31: Trưởng thành (1)
#144
Chương144: Ngoại truyện 32: Trưởng thành (2)
#145
Chương145: Ngoại truyện 33: Trưởng thành (3)
#146
Chương146: Ngoại truyện 34 [Hoàn toàn văn]
Exit Editor
Editing #11: Chương11
Save Content
Saved!
Title:
<div class="chapter-c" id="chapter-c" itemprop="articleBody"><p>Thẩm Khanh rủ đi ăn kem. Cố Đoạt không hề dao động.</p><p>Còn nhóc rồng nhỏ trên giường thì xoay người ngồi dậy, xì mũi cười khinh: "Chú bao nhiêu tuổi rồi mà còn dụ tụi tôi bằng kem, không thấy mất mặt hả?"</p><p>Cố Đoạt là anh lớn, suy nghĩ cũng sâu xa hơn nhiều: "Chú muốn lừa tụi tôi ra ngoài rồi vứt bỏ luôn chứ gì."</p><p>Thẩm Khanh: "..."</p><p>Cứu mạng, dỗ con nít đúng là nghề cần sức bền thật...</p><p>Nhưng cậu cũng không để bụng.</p><p>Vốn dĩ tính cậu đã mặt dày tâm rộng, lại thêm một chút chủ động, cậu liền sấn tới, nhảy hai bước tới giường xoa một cái vào má tròn của nhóc rồng nhỏ.</p><p>Cậu thèm làm vậy từ nãy đến giờ rồi.</p><p>Tuy đang cố cải thiện quan hệ với hai nhóc, nhưng Thẩm Khanh cũng không hề tỏ ra khúm núm.</p><p>Dù gì cậu cũng chưa từng thực sự làm gì xấu với tụi nhỏ, không có gì phải thấy tội lỗi.</p><p>Hơn nữa Thẩm Khanh luôn cho rằng: dù trẻ con có thông minh chín chắn đến đâu, thì vẫn là trẻ con. Mà đã là trẻ con, thì cần người lớn định hướng đúng đắn, chứ không phải để nó dắt mũi mình.</p><p>Cho dù xét theo lý, hai nhóc này là cháu ruột của Cố Hoài Ngộ, là người anh ấy thương nhất, là thiếu gia của nhà họ Cố...</p><p>Thì cậu... cũng là cậu dâu của tụi nó rồi.</p><p>Dù trông cậu có giống cậu dâu "làm công ăn lương" cỡ nào thì cũng vẫn là cậu dâu!</p><p>Tay thì có vẻ hơi mạnh, nhưng thật ra Thẩm Khanh xoa má rất nhẹ.</p><p>Cố Áo nhanh chóng giành lại quyền kiểm soát cái mặt của mình, từ vẻ ngơ ngác chuyển sang giận dữ, hai bàn tay bánh bao mũm mĩm nhào nhào vào má, đôi mắt to như nước sắp trào, vừa sốc vừa ghét bỏ, lúng túng tới đáng thương.</p><p>Còn Cố Đoạt tất nhiên phản ứng đầu tiên là muốn nhào lên đòi lại má cho em trai, nhưng thấy Thẩm Khanh chỉ xoa nhẹ một cái rồi rút tay, bé cũng đành dừng lại giữa chừng, chỉ còn trừng mắt nhìn Thẩm Khanh bằng ánh nhìn cực kỳ đáng sợ và thù địch.</p><p>Thẩm Khanh thì chẳng hề để tâm, đã quá quen với việc bị hai cục bột nhỏ nhìn như muốn thiêu sống.</p><p>Lúc này, cậu lấy ra mục đích thật sự của lần ghé phòng này, cho tay vào túi, móc ra một vật gì đó.</p><p>Một cái móc khóa ngọc như ý. Là đồ mà nguyên chủ từng cưỡng ép lấy từ Cố Đoạt.</p><p>Lần đó Cố Áo phạm "nội quy" của nguyên chủ, suýt bị đánh, Cố Đoạt vì bảo vệ em nên đã chủ động đem cái ngọc như ý này ra "chuộc thân", đổi lấy sự bình an cho Cố Áo.</p><p>Món này trị giá đâu đó tầm mười mấy hai chục triệu. Ở nhà họ Cố thì chẳng đáng là bao, nhưng nguyên chủ vốn nghèo rớt mồng tơi, chưa từng thấy tiền triệu bao giờ, nên coi đó là báu vật.</p><p>Tiền mà Cố Hoài Ngộ đưa chỉ được dùng làm chi phí sinh hoạt, nguyên chủ không dám tiêu riêng. Nhưng món ngọc này thì được tính là tài sản cá nhân.</p><p>Không nghĩ ngợi gì nhiều, nguyên chủ đã nhận lấy, còn ép Cố Đoạt phải phối hợp nói dối, nếu sau này cậu hỏi đến, thì bảo là tự tay bé tặng.</p><p>Giờ Thẩm Khanh muốn trả lại món đồ đó.</p><p>Thật ra, ba hôm trước khi Cố Đoạt bỏ chạy, cậu đuổi theo cũng chính vì muốn trả lại cái này.</p><p>Cậu biết đó là kỷ vật cha ruột để lại cho hai nhóc.</p><p>Câu chuyện của cha mẹ chúng nó là một bi kịch kiểu mẫu của giới hào môn:<br/>Tiểu thư nhà giàu yêu trai nghèo, nhưng bị gia đình phản đối vì chê anh nghèo hèn, cảm thấy là nỗi nhục.</p><p>Cô tiểu thư đó đã dứt khoát từ bỏ tất cả để đến với người mình yêu.</p><p>Nhưng rồi anh trai nghèo ấy qua đời do tai nạn.<br/>Cô gái thì một mình nuôi con, vẫn cứng đầu không chịu quay về nhà họ Cố, cũng không nhận một xu của nhà họ.</p><p>Tình yêu của họ tuy cảm động, nhưng hai đứa nhỏ là kết tinh của tình yêu đó, lại chẳng có mấy ký ức về cha mình.</p><p>Dù vậy, Cố Đoạt vẫn luôn giữ kỹ viên ngọc cha để lại.</p><p>Cậu không ngờ có một ngày chính mình lại đem món đồ ấy ra để cứu em trai.</p><p>Sau khi mẹ qua đời, hai đứa dọn về sống ở nhà họ Cố, bị khinh miệt đủ điều, nhưng chưa từng ai để mắt đến món ngọc đó.</p><p>Chắc cũng vì thấy món đó chẳng đáng giá. Mấy anh chị em trong đại trạch chỉ biết chê món đồ đó của cậu là đồ rẻ tiền, chẳng đáng giá.</p><p>Nhưng Cố Đoạt không quan tâm, vẫn coi cái ngọc như ý ấy như báu vật mà giữ bên người.</p><p>Cậu bé không ngờ rằng, đến nhà cậu út rồi, lại gặp một người còn đáng ghét hơn cả dì họ lớn: cậu dâu, ngay cả thứ "rẻ tiền" như vậy cũng không buông tha.</p><p>Biết mình tạm thời giữ không nổi, sau khi suy tính đủ đường, cuối cùng Cố Đoạt đành nhẫn nhịn giao ngọc ra.</p><p>Tất nhiên sau này cậu bé cũng đoạt lại được. Khi đã lớn rồi.</p><p>Thẩm Khanh biết chuyện về sau:<br/>Sau khi nguyên chủ kế thừa tài sản hàng trăm triệu, món đồ nhỏ đó đã chẳng lọt vào mắt nữa. Chưa kịp đem bán thì đã cố ý ném nó vào ống thoát nước ngay trước mặt Cố Đoạt.</p><p>Kết quả là: khi Cố Đoạt trưởng thành, trở thành một người âm trầm lạnh lẽo, đã sai người xăm lên khắp mặt và thân thể nguyên chủ ba ngàn hình ngọc như ý, rồi ném vào cống thoát nước, mặc cho xác rữa nát.</p><p>Chỉ nghĩ thôi đã nổi da gà, Thẩm Khanh vội vàng nhét lại cái ngọc vào tay Cố Đoạt.</p><p>Cậu bé Cố Đoạt ôm lấy viên ngọc trong tay, càng nhìn Thẩm Khanh với ánh mắt đầy hoang mang.</p><p>Lúc này, ánh mắt của đứa trẻ không còn là hận thù nặng nề như trước, mà là sự hoài nghi nhiều hơn khiến Thẩm Khanh càng nhìn càng thấy giống Cố Hoài Ngộ. Không chỉ là nét mặt, mà cả cách cậu bé nhìn người, thăm dò, đánh giá người khác cũng giống như đúc.</p><p>Thẩm Khanh vội lên tiếng: "Chẳng phải mình đã làm hòa rồi sao? Sau này chú sẽ không bao giờ lấy đồ của hai con nữa, nè, cất kỹ vào nha."</p><p>Cố Đoạt theo phản xạ siết chặt viên ngọc trong tay.</p><p>"Chú rốt cuộc muốn gì?"</p><p>Dù sao vẫn chỉ là một đứa trẻ, chưa đủ bản lĩnh như tương lai trở thành trùm phản diện, nhưng thái độ cũng dịu đi một chút.</p><p>Thẩm Khanh cười, giọng nhẹ như gió:<br/>"Chú muốn hai đứa đi ăn kem với chú mà~"</p><p>Cố Đoạt: "..."</p><p>Đi ăn kem.</p><p>Thương vụ này hình như không có gì để mất.</p><p>Dù người đàn ông này đang có âm mưu gì, thì chỉ cần có cơ hội lấy lại di vật của ba, bé sẽ nắm lấy.</p><p>"...Được."</p><p>Cái tiếng "được" của Cố Đoạt nặng nề không khác gì một vị vua cổ đại bị ép nhường ngôi cho gian thần, đành phải hạ bút truyền vị.</p><p>Thẩm Khanh vốn không định trêu trẻ con, nhưng nghe cậu bé nói nghiêm túc như vậy, suýt nữa thì bật cười.</p><p>Cười xong lại thấy chua xót.</p><p>Theo lời mấy người giúp việc trong nhà, trước đây cứ mỗi khi nguyên chủ có mặt ở nhà, Cố Đoạt và Cố Áo gần như không bao giờ ra khỏi phòng.</p><p>Lần này cũng vậy, nghe nói cậu nằm liệt giường ba ngày, hai nhóc cũng co rút trong phòng ba ngày.</p><p>Dù biết cậu đang dưỡng thương, chắc chắn không ra làm khó được tụi nhỏ, hai đứa vẫn không dám bước ra ngoài, chỉ vì sợ lại "phạm luật".</p><p>Nghe vậy ai mà không xót xa?</p><p>Trẻ con thì đáng ra phải được chạy nhảy, phơi nắng, chơi đùa với bạn bè...<br/>Thế mà hai nhóc này không những bị tước đi tất cả những điều đó, đến phòng khách nhà mình cũng không dám lui tới.</p><p>Phòng ngủ của tụi nhỏ tuy rộng gần 150 mét vuông, còn lớn hơn bất kỳ chỗ nào Thẩm Khanh từng sống... nhưng đây là con nít, là hai đứa trẻ con!</p><p>Trẻ con đâu phải để nuôi nhốt.</p><p>Thẩm Khanh siết chặt quyết tâm nhất định phải đưa tụi nhỏ ra ngoài ăn kem, dù thật ra cậu cũng không hề thèm kem đến vậy: <br/>Thề luôn, cậu không phải người ham ăn đến độ giữa trưa chạy đi kiếm kem đâu!</p><p>Ngay khi Cố Đoạt gật đầu, lập tức hành động.</p><p>Bé phất tay làm ký hiệu cho em mình, nhóc rồng nhỏ từ nãy đến giờ mắt vẫn mở tròn, cảnh giác cao độ liền bật dậy khỏi giường nhanh nhẹn như sóc.</p><p>Thẩm Khanh vừa rồi còn đau lòng vì hai đứa nhỏ sống khổ sở, nhưng thấy Cố Áo đáng yêu quá, tâm trạng cũng tươi sáng trở lại.</p><p>"Ra ngoài phải mặc ấm nhé, quần áo của tụi con để đâu rồi?"<br/>Cậu vừa nói vừa định giúp tụi nhỏ mặc đồ.</p><p>Cố Đoạt ngay lập tức từ chối rất khéo léo: "Con gọi bà Trương đến giúp là được."</p><p>Thẩm Khanh gật đầu đồng ý luôn.</p><p>Hai đứa nhóc bèn dùng điện thoại trong phòng gọi cho bà Trương.<br/>Lúc đứng ở đầu giường đợi, Thẩm Khanh vô tình thấy quyển sách mà Cố Áo đọc lúc nãy khi còn nằm trên giường.</p><p>Là một quyển truyện tranh dày cộp, không có chữ, chỉ toàn hình ảnh sặc sỡ.<br/>Trên đó vẽ một con cáo mặt nhọn gầy gò và một con thỏ trắng tròn ú ụ.</p><p>Điều này khiến Thẩm Khanh hơi ngạc nhiên.</p><p>Cậu nhớ trong nguyên tác, hai nhóc này là thiên tài, ba tuổi biết viết, bốn tuổi làm thơ, trước mười tuổi đã thông thạo bốn thứ tiếng. Từ nhỏ đã chẳng bao giờ đụng tới mấy thứ "vô bổ" như sách tranh cả.</p><p>Nhưng rất nhanh, Thẩm Khanh lại nhớ ra lý do đằng sau sự "phi thường" đó.<br/>Hai đứa nhỏ trở nên như vậy, chẳng qua là do nguyên chủ lúc nào cũng phản đối chuyện chúng học hành.</p><p>Nguyên chủ không hề biết tương lai hai nhóc sẽ trở thành nhân vật hô phong hoán vũ, mà chỉ thấy chúng có thiên phú và ý chí, nên trong lòng vừa đố kỵ vừa cay độc, muốn tìm mọi cách ngăn cản.</p><p>Đơn giản là vì tâm lý méo mó, ghen ăn tức ở.</p><p>Mà tuy ngoài mặt răn đe trẻ con, nguyên chủ cũng biết rõ nếu để tụi nhỏ lớn lên có suy nghĩ độc lập, thì có ngày sẽ bị lật kèo, nên đã sớm tính kế "phế" chúng từ nhỏ.</p><p>Ví dụ như: Chỉ có Cố Đoạt được phép đến trường, còn lại bất kỳ hình thức học tập nào khác đều bị cấm tuyệt đối.</p><p>Chứ đừng nói là học bốn thứ tiếng... Đến cả chữ Hán với cộng trừ nhân chia, nguyên chủ cũng cấm ngặt, chẳng thích tụi nhỏ biết tí nào.</p><p>Khi Cố Hoài Ngộ qua đời rồi, nguyên chủ càng như cá gặp nước, làm càn không kiêng dè.<br/>Hễ bắt gặp hai nhóc học hành là nổi điên lên mắng chửi, sợ tụi nhỏ lén học nên không cho xài internet, chỉ phát cho máy chơi game, truyện tranh và mấy quyển tranh tô màu.</p><p>Cảm thấy Cố Hạo còn nhỏ chưa biết chữ, nguyên chủ bèn chuẩn bị cho thằng bé một đống truyện tranh màu mè.</p><p>Nhưng sự áp chế đó chỉ khiến hai anh em phản kháng mạnh mẽ hơn.</p><p>Càng bị cấm học, chúng càng ráng tìm cách học, thậm chí tự nghiên cứu cách bắt trộm wifi để học lén. Kết quả là mỗi lần bị bắt quả tang là bị phạt thê thảm. Bị ép phải chơi mấy cái game hoặc xem mấy thứ tụi nhỏ thấy chán ngấy. Không chơi thì không cho ăn.</p><p>Đôi bên cứ thế giằng co, khiến máy chơi game, truyện tranh và sách tranh trở thành thứ tụi nhỏ ghét cay ghét đắng. Vì thế, Thẩm Khanh thật sự không ngờ, hiện tại Cố Áo lại chủ động đọc sách tranh.</p><p>Có nghĩa là mình vẫn còn kịp!</p><p>Cố Áo vẫn chưa ghét sách tranh đâu! Nó đang chủ động đọc đấy!</p><p>Thẩm Khanh bỗng nhiên thấy vui kinh khủng.</p><p>Cảm giác như tương lai vẫn còn nhiều hy vọng.</p><p>Mà niềm vui của cậu, không phải vì muốn giống nguyên chủ, cố tình "dạy hư" tụi nhỏ.</p><p>Ngược lại, Thẩm Khanh thật lòng cảm thấy: Trẻ con thì nên sống đúng tuổi thơ của mình.<br/>Phải chơi đã, phải vui vẻ mà lớn lên, thì khi trưởng thành mới có khả năng hạnh phúc.</p><p>Cậu luôn phản đối việc nhồi nhét con nít.</p><p>Vì chính bản thân cậu là một "con gà thi cử" điển hình.<br/>Từng trải qua đủ thứ kỳ thi, từ đại học tới công việc, rồi cuối cùng chết vì lao lực, cậu đã hiểu rõ rằng: Cố gắng quá mức chẳng có nghĩa lý gì cả.</p><p>Nhưng đó là vì cậu phải bươn chải mưu sinh, từ nhỏ sống với bà ngoại, nhà lại nghèo, không nỗ lực thì không sống nổi.</p><p>Còn hai tiểu phản diện nhà này thì khác. Người ta có đến mấy đời tiêu không hết tiền.</p><p>Cậu út của chúng đã cày thay cả đời rồi.</p><p>Vậy thì...cần gì mà phải cố đến thế nữa chứ?</p><p>Vì là một người trưởng thành có lương tri và không có ác ý, Thẩm Khanh thực sự rất hài lòng khi thấy Cố Áo đang xem sách thiếu nhi.</p><p>Cậu chợt nhớ đến việc phòng của bọn trẻ cần được thông gió và khử trùng thường xuyên để giữ khô thoáng, nên theo phản xạ, cậu cúi người xuống định giúp Cố Áo dọn dẹp lại giường.</p><p>Thế nhưng, khi Thẩm Khanh vừa cầm quyển sách lớn lên, cậu bất ngờ dừng lại.</p><p>Ở dưới quyển sách lớn, ngay sát mép chăn, có một tờ giấy lộ ra một phần.</p><p>Trên tờ giấy là những chữ cái ngoại quốc được viết kín, có chữ thì nét mượt mà như bút mực, có chữ lại xiêu vẹo như viết bằng bút chì.</p><p>Thẩm Khanh lập tức nâng chăn lên.</p><p>Cậu tiến lại gần, càng lúc càng phát hiện ra rằng dưới chiếc chăn không được gấp gọn của Cố Áo, lại đầy ắp những tờ giấy như vậy.</p><p>Bên cạnh còn có một cây bút chì với vỏ màu xanh lục.</p><p>Rõ ràng là Cố Áo đang học ngoại ngữ.</p><p>Mà hơn nữa, ngôn ngữ đó không phải tiếng Pháp hay gì khác, có thể là một ngôn ngữ nào đó mà cậu không nhận ra.</p><p>Đây rõ ràng là hai đứa trẻ đang lén lút học, nhưng vì còn quá nhỏ, nên khi Thẩm Khanh xuất hiện bất ngờ, chúng không biết phải giấu đi đâu, đành dùng chăn che lại.</p><p>Ban đầu, Thẩm Khanh nghĩ rằng chúng chỉ là những đứa trẻ quá nhỏ, chưa biết cách gấp chăn.</p><p>Nhưng không ngờ, chiếc chăn lại là vật che giấu bí mật.</p><p>Không lạ gì khi vừa rồi Cố Áo đột ngột đóng cửa lại ngoài phòng.</p><p>Chỉ riêng việc dùng một quyển sách tranh để che đậy, điều này đã vượt xa trí thông minh của một đứa trẻ ba tuổi rưỡi.</p><p>Thẩm Khanh lại nhớ đến chuyện mấy người hầu nói, hai cậu chủ đã ba ngày không xuống lầu.</p><p>Liệu có phải chúng đang lén học trong phòng suốt mấy ngày qua?</p><p>Lúc này, hai đứa trẻ cũng bỗng nhiên nhận ra điều gì đó, quay lại nhìn, thấy bí mật đã bị Thẩm Khanh phát hiện. Cố Áo ngạc nhiên đến mức miệng mở thành hình chữ "O", lập tức hét lên: "Chú làm gì vậy, đụng vào chăn của bọn tôi?"</p><p>Cậu bé biết rõ người chú trước mặt không thích việc bé và anh trai học chữ, học ngoại ngữ, mặc dù không hiểu lý do tại sao, nhưng Cố Áo vẫn hiểu qua ánh mắt của anh trai rằng, chúng sắp gặp rắc rối rồi.</p><p>Hừm, bé thực sự muốn ăn kem. Nhưng anh trai không tin chú này, Cố Áo cũng hiểu.</p><p>Vì vậy, từ lúc nãy, Cố Áo cố gắng kiềm chế, không để lộ ra chút nào cảm giác thèm kem hay mong muốn được ăn, chỉ để không làm anh trai mất mặt.</p><p>Nhưng bây giờ, có lẽ kem đã hết rồi. Có lẽ tối nay cũng không còn đồ ngon nữa.</p><p>Cố Áo và anh trai chỉ có thể ăn cháo với mấy món dưa muối.</p><p>Ôi.</p><p>Cậu bé vô thức ngậm ngón tay vào miệng.</p><p>Lúc này, Cố Đoạt bên cạnh, nắm chặt tay của em, không để em ngậm tay nữa, rồi cảnh giác hỏi Thẩm Khanh: "Chú muốn làm gì?"</p><p>Thẩm Khanh ngây người trong giây lát, rồi cúi xuống, thu lại tất cả những tờ giấy và cẩn thận đặt lại vị trí cũ.</p><p>Sau đó, cậu đứng thẳng lên, mặt không chút thay đổi: "Chưa đi thay quần áo sao? Không phải đã nói rồi sao, chúng ta đi ăn kem."</p><p>Cố Đoạt và Cố Áo ngạc nhiên nhìn nhau.</p><p>Kem à?</p><p>Đối mặt với hai đứa trẻ với biểu cảm khác nhau nhưng đều thể hiện sự ngạc nhiên, Thẩm Khanh không nhịn được mà vừa cảm thấy buồn cười vừa thấy xót xa.</p><p>Thấy Cố Đoạt vẫn nhìn mình với ánh mắt nghi ngờ đầy cảnh giác, Thẩm Khanh không kéo dài sự việc nữa, trực tiếp nói ra: "Ăn kem xong rồi, các con có thể quay lại học bài mà."</p></div>
Sửa thông tin truyện
Tên truyện
Tác giả
Thể loại (csv)
Cover URL
Mô tả
Thẩm Khanh xuyên vào một cuốn tiểu thuyết cẩu huyết cổ điển siêu dài. Người cậu kết hôn là một pháo hôi đời đầu, sớm chết vì bệnh. Hai đứa cháu mà cậu "nuôi" (do kết hôn mà thành người thân) bị nguyên chủ ngược đãi đến mức buộc phải kiên cường học tập, trở thành "gà công nghiệp", và về sau trở thành phản diện tay trời trong truyện làm đủ chuyện xấu, ác tới tận xương tủy. Nghĩ đến tương lai mình sẽ bị hai đứa trẻ "gà hóa" hành hạ đến chết, Thẩm Khanh lập tức đổi chiến thuật: "Mặc dù cậu các con sắp đi rồi, nhưng cậu dâu sẽ dùng trăm tỷ tài sản cậu để lại mà chăm lo cho các con thật tốt!" "Vậy nên học làm gì? Trăm tỷ còn chưa đủ tiêu cả đời sao? Trẻ con nên được chơi đùa tự do chứ!" Nhưng tiếc rằng tư tưởng "gà công nghiệp" đã ăn sâu bén rễ, hai đứa trẻ mỗi ngày đều tự giác học hành kỷ luật cao, khiến Thẩm Khanh đành ra tay ban hành một loạt quy tắc gia đình nghiêm khắc kiểu "ngược đời": 1. Mỗi tuần không đi công viên giải trí với ba nhỏ một lần thì tuần sau cấm đến lớp học thêm tiếng Pháp. ..... 2. Ai dám mang sách giáo khoa đến công viên giải trí thì cấm học Vật lý trong một tuần! ... 3. Phim mới ra phải xem xong với ba nhỏ OwO rồi mới được học tiếp nha~ ... Dưới "kỷ luật nghiêm khắc" của Thẩm Khanh, hai đứa nhỏ cuối cùng cũng biết cười, biết chơi. Dĩ nhiên, mấy hành động đó chỉ để dỗ ba nhỏ vui vẻ thôi, chứ về đêm tụi nó vẫn lén chui vào chăn đọc sách: "Chúng ta phải học thật giỏi, ba nhỏ nhất định phải do tụi mình bảo vệ!" --> Bé Dragon baby 3 tuổi rưỡi nghiêm túc nói, hai tay mũm mĩm khoanh lại. "Phải rồi." --> Bé lớn 6 tuổi rưỡi mặt lạnh mỉm cười bất đắc dĩ: "Không thì ba nhỏ lười thế, sau này biết làm sao đây?" Về sau, ngay cả ông lớn bệnh nặng lạnh lùng cũng bắt đầu nhìn Thẩm Khanh bằng ánh mắt kỳ lạ. Thẩm Khanh thương cảm cho hoàn cảnh bi thảm, mạng sống sắp tận và... FA từ trong trứng của đại lão, nên thỉnh thoảng cũng thân mật hôn hít, ôm ấp như người một nhà, chăm sóc các kiểu, xem như là sự "đền đáp" trước cho di sản sau này. Nhưng sau một thời gian... Ông lớn vẫn chưa chết! Rồi sau đó... đứng lên luôn rồi!! Thẩm Khanh: Hả?? Hắn đứng được á??? ...Cứu mạng!!!...
Nguồn