AppTruyen
Thư viện
Cấu hình Crawler
Alpha Của Tôi Là Đỉnh Lưu Trùng Sinh
Mộc Tửu
Edit Metadata
#1
Chương1: Trùng sinh
#2
Chương2: Thiếu niên trung học lật lại nhân sinh
#3
Chương3: Cắn chớt Khương Hành
#4
Chương4: Đỉnh lưu Alpha hàng đầu
#5
Chương5: Cắn thật
#6
Chương6: Cơ bụng
#7
Chương7: Kết bạn Wechat
#8
Chương8: Mèo
#9
Chương9: Tranh chấp
#10
Chương10: Game show giải trí
#11
Chương11: Bán nghệ
#12
Chương12: Theo dõi
#13
Chương13: Hot search
#14
Chương14: Khôn ngoan và bảo vệ
#15
Chương15: Xé rách mặt
#16
Chương16: Khuấy động rắc rối trong bữa tiệc
#17
Chương17: Khương tổng câu Ngô Đồng
#18
Chương18: Chuyển nhà
#19
Chương19: Khoe chân chó
#20
Chương20: Lựa chọn
#21
Chương21: Xấu hổ
#22
Chương22: Theo dõi
#23
Chương23: Làm rõ
#24
Chương24: Gộp 3 chương
#25
Chương25: Nghi ngờ
#26
Chương26: Live stream
#27
Chương27: Đối đầu
#28
Chương28: Kết thúc
#29
Chương29: Hỏi tội
#30
Chương30: Giữ người lại
#31
Chương31: Ngọa Long Phượng Sồ
#32
Chương32: Bảo vệ
#33
Chương33: Suy đoán
#34
Chương34: Suýt nữa thì lật xe
#35
Chương35: Ký hợp đồng
#36
Chương36: Tâm động
#37
Chương37: Gặp gỡ
#38
Chương38: Hiểu lầm
#39
Chương39: Xáo trộn
#40
Chương40: Suy nghĩ quá nhiều
#41
Chương41: Suýt chút nữa bị lộ
#42
Chương42: Họp lớp
#43
Chương43: Đưa em về
#44
Chương44: Đánh dấu tạm thời
#45
Chương45: Sau khi đánh dấu
#46
Chương46: Nguyên nhân
#47
Chương47: Hồi ức
#48
Chương48: Khoảng cách
#49
Chương49: Sốt cao
#50
Chương50: Bùng nổ
#51
Chương51: Làm rõ
#52
Chương52: Tai nạn thương tích
#53
Chương53: Tâm ý
#54
Chương54: Tin tưởng
#55
Chương55: Thuyết phục
#56
Chương56: Điều trị
#57
Chương57: Bảo mẫu
#58
Chương58: Yoga
#59
Chương59: Phủ quyết
#60
Chương60: Mẹ Khương
#61
Chương61: Giữ chân
#62
Chương62: Rung động
#63
Chương63: Hỉ lạc
#64
Chương64: Giao thừa
#65
Chương65: Vạch trần
#66
Chương66: Quá khứ
#67
Chương67: Lì xì
#68
Chương68: Khai máy
#69
Chương69: Phát bệnh
#70
Chương70: Phát sinh chuyện
#71
Chương71: Đau lòng
#72
Chương72: Hỏi tội
#73
Chương73: Bùng nổ tinh thần
#74
Chương74: Ảnh chụp
#75
Chương75: Nghi ngờ
#76
Chương76: Chất vấn
#77
Chương77: Tình địch
#78
Chương78: Ăn dưa
#79
Chương79: Sáng một anh tối một anh
#80
Chương80: Scandal
#81
Chương81: Nghe lén
#82
Chương82: Hôn
#83
Chương83: Tuyết lở
#84
Chương84: Gặp nạn
#85
Chương85: Giải cứu
#86
Chương86: Cứu thoát
#87
Chương87: Tỉnh lại
#88
Chương88: Nghi ngờ
#89
Chương89: Kỳ dịch cảm
#90
Chương90: Công khai
#91
Chương91: Ngoại tình
#92
Chương92: Nghi ngờ
#93
Chương93: Xích mích
#94
Chương94: Con trai
#95
Chương95: Hỗ trợ
#96
Chương96: Nuông chiều
#97
Chương97: Hẹn hò
#98
Chương98: Kết (1)
#99
Chương99: Kết (2)
#100
Chương100: Phiên ngoại 1
#101
Chương101: Phiên ngoại 2
#102
Chương102: Phiên ngoại 3
Exit Editor
Editing #85: Chương85: Giải cứu
Save Content
Saved!
Title:
<div class="chapter-c" id="chapter-c" itemprop="articleBody"><p>Ý thức cuối cùng của Ngô Đồng là nghe thấy một tiếng k** r*n bị bóp nghẹt.</p><p>Bão tuyết cao, gió gào thét, còn chưa kịp phân biệt được tiếng kêu nghẹn này là của mình hay là của Khương Hành thì đã rơi vào bóng tối.</p><p>Khi cậu tỉnh dậy một lần nữa, cậu không biết đây là đâu, thậm chí còn không biết liệu mình có còn sống hay không.</p><p>Phản ứng đầu tiên của cậu là lạnh.</p><p>Ngay sau đó, cơn đau dữ dội khi bị một vật thể khổng lồ đâm vào được truyền từ phía sau. Cho dù tứ chi đã đông cứng đến tê dại nhưng vẫn không thể bỏ qua cơn đau cỡ lớn này, Ngô Đồng cũng không khỏi thở hổn hển.</p><p>Nhưng sau cái đau, cậu không thể không cảm thấy một niềm vui vỡ òa trong lòng.</p><p>Hình như cậu chưa ch.ết, người ch.ết sẽ không cảm thấy đau và lạnh.</p><p>Mà cậu cũng không hôn mê quá lâu.</p><p>Miếng dán giữ nhiệt trên người vẫn đang nóng lên, Ngô Đồng cảm thấy chính những miếng dán trên khắp cơ thể này đã khiến cậu không bị đóng băng đến ch.ết trong lớp tuyết này.</p><p>Cậu dán miếng giữ nhiệt mới vào khoảng một giờ chiều, trận tuyết lở xảy ra vào khoảng sáu giờ, miếng dán có tác dụng kéo dài khoảng sáu giờ, vì vậy bây giờ chắc không quá sáu rưỡi.</p><p>Ngô Đồng khẽ nhúc nhích, ngạc nhiên khi phát hiện băng tuyết trên người mình không quá dày.</p><p>Cũng là trong cái rủi có cái may.</p><p>Vật lộn thoát ra khỏi tuyết thì đã là mười phút sau.</p><p>Giống như một du khách trên sa mạc sắp ch.ết khát khi thấy ốc đảo, cậu tham lam hít một hơi thật sâu không khí trong lành và cái lạnh xen lẫn mùi máu thoang thoảng.</p><p>Ngô Đồng còn chưa kịp thở đã khẩn trương hô: "Thầy Khương? Thầy Khương? Anh ở đâu?”</p><p>Thung lũng rỗng im lặng, không ai khác trả lời cậu, ngoại trừ tiếng vang vọng ma quái được gió gửi lại cho cậu.</p><p>Ngô Đồng hoảng sợ, lo lắng cố gắng đứng dậy khỏi hố tuyết để tìm Khương Hành nhưng ngay khi đặt chân xuống đất, cậu cảm thấy một sự yếu đuối và đau đớn không thể kiểm soát ở chân.</p><p>Có lẽ bị trẹo chân rồi.</p><p>Ngô Đồng ngã ngửa ra sau trở lại hố tuyết, lúc này cậu mới nhìn rõ cảnh tượng xung quanh.</p><p>Khắp nơi đều là tuyết bằng phẳng và mênh mông bị tuyết lở cuốn trôi, tảng đá đứng trước mặt cậu và Khương Hành đã biến mất, thay vào đó là một cây tuyết tùng bị gãy đôi phía sau hố tuyết nơi cậu bị chôn vùi.</p><p>Tảng đá có lẽ không thể ngăn chặn hoàn toàn tác động của con rồng tuyết, cuối cùng cậu và Khương Hành cũng bị cuốn trôi.</p><p>Khương Hành không biết đã đi đâu, đã bị cây tuyết tùng gãy này chặn lại.</p><p>Cơn đau ở lưng cũng có thể xuất phát do đây.</p><p>"Thầy Khương..."</p><p>Ngay khi Ngô Đồng khẽ cử động, cậu cảm thấy đau đớn khắp người, trong cổ họng có một hơi thở máu dày đặc, cậu có chút nghi ngờ xương sườn của mình đã bị gãy.</p><p>Nhưng cậu không thể phát ngốc ở đây mãi được.</p><p>Cậu không biết đây là đâu, cậu không biết liệu đoàn phim có gặp nguy hay không, nếu không, nếu không, liệu họ có gọi cứu hộ không, và mất bao lâu đội cứu hộ sẽ đến.</p><p>Ngô Đồng chịu đựng cơn đau, vật lộn đứng dậy khỏi hố tuyết.</p><p>Cậu không thể ngồi yên, sống ch.ết của Khương Hành còn chưa rõ, cậu nhất định phải đi tìm Khương Hành.</p><p>Chân và lưng đau nhói, cậu suýt nữa thì ngã khi giẫm lên mặt đất.</p><p>Phía sau cậu, những cành tuyết tùng gãy rất to chắc, có vài nhánh cây có đường kính 5cm trôi nổi trong tuyết. Ngô Đồng lảo đảo đi tới, hít sâu một hơi, kéo cành cây ra khỏi lớp tuyết nông.</p><p>Sau đó loại bỏ các cành và lá thừa, sử dụng chúng làm nạng tạm thời.</p><p>Ngô Đồng chậm rãi đứng dậy, chống thân cây vào trong tuyết, đâm vào trong tuyết. Chiều dài và độ dày của cây gậy phù hợp, cậu khá hài lòng.</p><p>Sau đó, cậu trống cây gậy của mình rồi đi.</p><p>Ngô Đồng dừng lại.</p><p>Cây gậy thứ hai đâm xuống, cảm giác hoàn toàn khác với cây gậy đầu tiên.</p><p>Tuyết dày đến nỗi cậu chọc một mảnh băng cứng bằng cây gậy đầu tiên, sau đó liền không thể thăm dò sâu hơn được nữa.</p><p>Tuy nhiên, lần này, cậu dường như chọc vào thứ gì đó mềm mại, giống như tuyết mềm. Nhưng nếu cậu tiếp tục nỗ lực, cậu sẽ không còn có thể thâm nhập thêm chút nào.</p><p>Ngô Đồng khẽ rút gậy ra, cố gắng chọc chọc vào chỗ đó thêm vài lần nữa trong nghi ngờ.</p><p>Khi cây gậy cuối cùng rơi xuống, cậu đột nhiên cảm thấy cây gậy trong tay mình bị động vài lần, nhưng tay Ngô Đồng lại không nhúc nhích, mà có thứ gì đó dưới tuyết.</p><p>Trong giây tiếp theo, một tiếng sột soạt yếu ớt phát ra từ tuyết.</p><p>“Đừng chọc vào bụng tôi, nếu em chọc thêm một lần nữa, em sẽ thực sự chọc hỏng tôi đấy.”</p><p>Ngô Đồng sững sờ một lát, sau đó ngạc nhiên vui mừng: "Thầy Khương!"</p><p>Năm phút sau, Ngô Đồng đưa tay cho Khương Hành, dùng chút sức lực cuối cùng, kéo Khương Hành ra khỏi hố tuyết.</p><p>"Thầy Khương, em còn tưởng rằng em sẽ không tìm được anh." Ngô Đồng nhào vào vòng tay Khương Hành khóc, suýt chút nữa đã hất hắn trở lại hố tuyết.</p><p>Khương Hành chịu đựng đau đớn sau khi bị gậy chọc, cách lớp áo khoác và mũ v**t v* đầu Ngô Đồng, nhẹ nhàng an ủi cậu.</p><p>"Đừng khóc, không phải là đã tìm thấy rồi sao?"</p><p>Hắn nhìn xung quanh, nhìn hố tuyết mà Ngô Đồng trèo ra cách đó không xa, những cây tuyết tùng với cành cây xiên phía sau hố, một tia sáng thoáng qua trong mắt.</p><p>"Khi tôi bị cuốn trôi, có lẽ đã bị mắc vào những nhánh cây tuyết tùng nên đã bị chặn lại, cho nên tôi đã không đi quá xa em." Hắn hạ mắt nhìn xuống Ngô Đồng, nụ cười mà hắn vừa gợi lên rất nhẹ nhàng: "Nếu không bị em chọc vài lần, tôi vẫn sẽ hôn mê, em chính là ngôi sao may mắn nhỏ của tôi."</p><p>"Cho nên đừng khóc nữa ngôi sao may mắn nhỏ, ngôi sao đang tỏa sáng, nào đi thôi, chúng ta nhất định sẽ an toàn trở về."</p><p>Ngô Đồng vùi vào cổ hắn, thấp giọng trả lời.</p><p>"Vâng"</p><p>Cậu đột nhiên cảm thấy trên người Khương Hành ngoại trừ mùi gỗ thông nhẹ còn mơ hồ có mùi máu. Lông mày Ngô Đồng cau lại, còn chưa kịp phân biệt thì Khương Hành đã buông cánh tay đang ôm ra, thái độ bình tĩnh.</p><p>Tất cả bọn họ đều kiệt sức, họ không biết mình đã bị bỏ lại ở đâu giữa sự hỗn loạn. Hơn nữa ở đây rừng núi cằn cỗi, cho dù có điện thoại cũng không có tín hiệu, cũng không dám mạo hiểm ra khỏi nơi tuyết lở để tìm kiếm ánh sáng không nhất thiết sẽ tồn tại.</p><p>Nếu không, thể lực của họ sẽ cạn kiệt, hoặc họ sẽ hoàn toàn mất hy vọng được giải cứu, họ cũng dễ gặp phải những con thú dữ tợn trong núi tuyết.</p><p>Khương Hành ôm lấy Ngô Đồng, tìm thấy một hang động giữa hai ngọn núi.</p><p>Nó không lớn, nhưng nó đủ để chứa chục người, và nó có thể chắn gió ngăn mưa.</p><p>Khương Hành thăm dò bên trong xác nhận đã an toàn, sau đó đỡ Ngô Đồng bị trẹo một chân ngồi xuống mép.</p><p>Hệ quả của cái lạnh bị tuyết dày vùi dập và bị gió dưới 0 độ tra tấn đã phát triển thành một cơn sốt cao. Ngô Đồng ngồi trên tảng đá co ro, cơ thể lúc nóng lúc lạnh, cậu rất nghi ngờ mình sẽ đăng xuất trước khi đội cứu hộ đến.</p><p>Trong trạng thái thôi miên, dường như nghe thấy tiếng xào xạc, Ngô Đồng ngước mắt lên, sau khi thích nghi với bóng tối, đôi mắt hầu như không thể nhìn thấy đường viền của sự vật. Dường như Khương Hành đã cởi khóa áo khoác nặng nề rồi đi về phía cậu.</p><p>"Sao anh lại cởi áo, không lạnh sao?" Ngô Đồng hỏi.</p><p>"Tôi không cởi." Khương Hành đi đến ngồi xuống bên cạnh cậu.</p><p>Giây tiếp theo, Ngô Đồng hoàn toàn bị hương thơm ấm áp của gỗ thông bao vây.</p><p>"Tôi sẽ ôm em, chúng ta sẽ ấm hơn."</p><p>Giới hạn của pheromone Alpha mà Ngô Đồng có thể chấp nhận vào mấy ngày gần đây là pheromone nhẹ do Khương Hành phát ra sau khi duy trì nghi thức xã giao trên thế giới này.</p><p>Lúc này, cậu được bao bọc trong hương thơm dày đặc của gỗ thông, không thông thoáng, Ngô Đồng may mắn cho rằng mình sẽ không chán ghét sau khi mũi bị nghẹt mũi lúc này, nhưng dù sao cậu vẫn đánh giá quá cao bản thân.</p><p>Trong vòng vài phút, cậu đã phải vật lộn để rời đi. Khương Hành lơ đãng một hồi, suýt chút nữa đã để cậu chạy thoát, phải dùng hết sức lực mới có thể kìm lại tay chân cậu.</p><p>"Tiểu Đồng đừng nhúc nhích, bây giờ em vẫn còn sốt, không thể cảm lạnh được." Khương Hành nói xong, mặc dù bị bóng tối bao vây, nhưng hắn cảm thấy choáng váng không thể cưỡng lại được, tựa như cảnh vật trước mắt lúc này có chút méo mó.</p><p>"Đừng..." Ngô Đồng hoàn toàn không nghe, ánh mắt mất tiêu cự, sốt cao và pheromone Alpha dường như đã khiến cậu rơi vào cơn ác mộng khủng khiếp.</p><p>Cậu thì thầm kinh hãi: "Đừng chạm vào tôi, đừng chạm vào tôi... Ra ngoài! Mẹ, mẹ đang ở đâu... Bà nội Dương... Bà nội Dương... Giúp cháu..."</p><p>"Tiểu Đồng? Tiểu Đồng?" Sau khi hô lên vài lần nhưng không nhận được phản ứng, Khương Hành hơi cao giọng: "Tiểu Đồng! Em nhìn kỹ, là tôi, không phải hắn, tôi đang ở trước mặt em!"</p><p>Khương Hành ôm chặt cậu vào lòng: "Đừng động, em vẫn đang sốt cao, nhiệt độ ban đêm dưới 0 độ, em không thể bị cảm lạnh nữa."</p><p>"Em dãy dụa cũng vô dụng, tôi sẽ không buông tay, thay vì lãng phí công sức với tôi, tốt hơn hết là để tôi giúp em sưởi ấm tay chân một hồi, khi trời sáng, chúng ta sẽ tìm cách tìm cơ hội cầu cứu."</p><p>Ngô Đồng kiệt quệ về thể chất và không thể trốn thoát, từ bỏ đấu tranh.</p><p>Sói tuyết trên núi gào thét trước mặt trăng, đánh thức ý thức hỗn loạn của cậu một chút, cậu liền sợ hãi chui vào vòng tay Khương Hành.</p><p>Cái ôm này là nguồn an toàn duy nhất của cậu bây giờ.</p><p>Như thể sắp bóp c.h.ế.t tuyến đường, Khương Hành không ngừng phóng thích pheromone có thể xoa dịu Omega, đồng thời quấn chặt Ngô Đồng trong vòng tay.</p><p>Omega cuối cùng cũng từ từ yên tĩnh lại, chỉ thở hổn hển với cơn sốt cao và đấu tranh dữ dội.</p><p>Khương Hành thở phào nhẹ nhõm, cố gắng dời lực chú ý của cậu.</p><p>"Có đói bụng không?" Hắn hỏi.</p><p>Ngô Đồng gật đầu, nhưng lại lắc đầu. Bây giờ cậu hơi đói, nhưng căn bệnh đã ngăn cản sự muốn ăn của cậu.</p><p>Khương Hành lấy một ít sô cô la từ trong túi ra. Khi Khương Thanh Nguyên còn nhỏ, rất thích ăn các loại kẹo nhỏ, Khương Hành thỉnh thoảng có thói quen bỏ một ít kẹo vào túi để đối phó với đứa con trai nóng nảy tinh nghịch của mình, nhưng không ngờ lại dùng trong loại dịp này.</p><p>Hắn bóc một cái, bẻ một miếng rồi đưa vào miệng Ngô Đồng: "Bé cưng, có đói bụng không, ăn một chút đi."</p><p>Ngô Đồng mở miệng, hơi ngẩng đầu lên, nhìn bóng dáng hơi xấu hổ của Khương Hành trong bóng tối.</p><p>Sô cô la giữa hai hàm răng, cậu mơ hồ hỏi: "Anh đã ăn chưa?"</p><p>Khương Hành khẽ gật đầu: "Ừm, tôi ăn rồi."</p><p>Bàn tay lạnh lẽo thò vào thanh sô cô la trong lòng bàn tay Khương Hành, cảm thấy chỉ thiếu mỗi một góc, Ngô Đồng cười nhẹ: "Nói dối, anh không ăn."</p><p>Một tay cậu kéo cổ áo len của Khương Hành, sô cô la giữa hai hàm răng chạm vào môi Khương Hành, cho đến khi hắn mở miệng nhận lấy, Ngô Đồng hài lòng rút lui.</p><p>Cậu dựa lưng vào Khương Hành.</p><p>Cậu lấy một miếng sô cô la khác từ tay Khương Hành cho vào miệng, cảm nhận được vị đắng đậm đà tan chảy trong miệng.</p><p>"Đừng chơi kiểu giống như trong phim hy sinh bản thân để cứu em nữa, em không ăn loại dầu muốn này đâu, anh bị bỏ đói đến ch.ết, em cũng không sống một mình, em sẽ cười lớn với anh trước khi ch.ết."</p><p>Khương Hành che miệng: "Đừng nói chữ 'ch.ết', tôi không thích nghe."</p><p>"Tôi không nói dối, trong túi vẫn còn rất nhiều kẹo, đến nỗi hai chúng ta sống trong tuyết một tuần cũng không thành vấn đề, không tin em sờ thử xem."</p><p>“?” Ngô Đồng nghi ngờ thò tay vào túi áo khoác, sau một lúc im lặng rút ra.</p><p>"Ò" Cho đến cuối cùng, hóa ra cậu đã tự biến mình thành một kẻ ngốc.</p><p>Trong một lúc, cậu không thể biết ai bị dị ứng với sự lãng mạn.</p><p>Gió bên ngoài gào thét như ma, Khương Hành tháo găng tay xuống, đặt bàn tay lạnh lẽo lên vầng trán nóng bỏng của Ngô Đồng giúp cậu hạ nhiệt.</p><p>Nhẹ giọng nói: "Em ngủ đi, tôi sẽ giúp em canh chừng."</p><p>"Chúng ta sẽ lần lượt thay phiên nhau." Ngô Đồng lảo đảo nói: "Anh không thể để em ngủ một mình, anh cũng phải nghỉ ngơi."</p><p>Khương Hành khẽ gật đầu: "Được"</p><p>Năm giờ đã trôi qua kể từ khi Khương Hành và Ngô Đồng biến mất trong trận tuyết lở.</p><p>Đoàn làm phim cố ý đè nén tin tức, nhưng dù sao giấy cũng không thể gói được lửa, không lâu sau khi xảy ra sự cố, trận tuyết lở bất ngờ ở núi Hắc Nghi đã lên hot search địa phương. Ngay sau đó, có người phát hiện ra đoàn làm phim "Điểm Thúy" đang quay phim ở núi Hắc Nghĩa vào thời điểm này, và có người đã chụp ảnh Khương Hành đang vội vàng ở sân bay An Hải, vì vậy tin tức về cái ch.ết của Khương Hành đã đổ xô lên hot search trong vòng vài phút.</p><p>Các nỗ lực cứu hộ đang được đẩy mạnh.</p><p>Khương Thanh Nguyên đứng trên đỉnh núi tuyết, nhìn ánh đèn trắng lạnh lẽo qua lại dưới núi. Đây là khoảng cách gần nhất mà đội cứu hộ cho phép nó tiến gần cha mẹ, Lạc Mẫn vẫn còn khuôn mặt nghiêm nghị, Lạc Dương và Điền Điềm muốn khóc không ra nước mắt.</p><p>Thời gian trôi qua từng giây từng phút, mỗi lần lấy điện thoại ra, thấy thời gian trôi qua rất nhanh, tâm trạng Khương Thanh Nguyên lại trở nên nặng nề hơn một chút.</p><p>Nó nghiến răng không bộc lộ cảm xúc, nhưng trông nó vẫn bình tĩnh hơn cả hai chị em Lạc Mẫn.</p><p>Đội cứu hộ với ánh đèn chói lọi trên đầu trở về sau một chuyến đi, Lạc Mẫn hô lên từ xa đầy hy vọng: "Mọi người đã tìm thấy họ chưa?"</p><p>"Vẫn chưa." Đội trưởng đội cứu hộ lắc đầu, trái tim mọi người đều nhảy xuống đáy: "Đã tìm kiếm trong phạm vi 2km của vùng tuyết này, chó nghiệp vụ tìm kiếm cứu nạn cũng đang tìm nhưng chúng tôi vẫn chưa tìm thấy, cẩn phải mở rộng phạm vi..."</p><p>"Mở rộng phạm vi?" Lạc Dương lạc giọng.</p><p>Không thể nhìn thấy ai trong số hai người họ trong khu vực đội cứu hộ đi qua vào thời điểm đó, vì vậy nếu khu vực này cần được mở rộng... Đây không phải là giống như đưa giấy báo t.ử cho hai người sao?</p><p>"Đội trưởng Phương, xin hãy tìm lại bọn họ, bọn họ đã biến mất ở đây trước khi xảy ra tai nạn, hẳn là đang ở khu vực này, xin hãy tìm kiếm cẩn thận... Có lẽ họ chỉ ở đâu đó..." Lạc Dương nài nỉ với giọng như muốn khóc.</p><p>"Anh nổi điên cái gì?" Khương Thanh Nguyên tách Lạc Dương đang suýt chút nữa treo lên người đội trưởng Phương, mắng hắn thật mạnh: "Nếu không tìm được thì không tìm được, không có ở đây thì làm sao mà tìm được! Trì hoãn ở đây lâu hơn nữa sẽ chỉ lãng phí thời gian và tiêu hao sinh lực của họ thôi!"</p><p>Khương Thanh Nguyên giơ tay lau khóe mắt, quay sang đội trưởng kia nói: "Anh nhất định phải tìm cho được bọn họ, hoặc là nhìn thấy người còn sống, hoặc là… ch.ết phải thấy xác…"</p><p>Điền Điềm đột nhiên giơ tay lên che miệng, nước mắt trong mắt phản chiếu ánh sáng chói lọi của đội cứu hộ sắp rơi xuống.</p><p>Đột nhiên có tiếng gầm rú của động cơ của một chiếc xe địa hình phía sau họ.</p><p>Khương Thanh Nguyên hạ mắt nhìn xuống núi, còn chưa kịp dừng thì cửa xe phía sau đã mở ra.</p><p>Lý Duyệt Ninh ăn mặc mỏng manh một chiếc áo khoác tối màu bước ra trong cái lạnh băng giá và tuyết rơi mấy chục độ dưới 0 đi từ An Hải tới, loạng choạng bước ra khỏi xe.</p><p>Nhìn dãy núi, nơi đã bị tuyết cuốn trôi hoàn toàn một lần sau trận tuyết lở, bà sững sờ trong vài giây, sau đó cơ thể bà ngập ngừng như thể cuối cùng bà đã chấp nhận sự thật.</p><p>“Khương Hành.... Khương Hành!”</p><p>Nhưng sự tuyệt vọng trong lòng bà vẫn chưa hoàn toàn dâng lên thì đột nhiên bị một bóng người như một con thú con va vào.</p><p>Ông bà nội đến rồi!</p><p>Sau khi bế tắc một mình trong một thời gian dài, cuối cùng nó đã tìm được một nơi bình yên quen thuộc.</p><p>Khương Thanh Nguyên ôm lấy Lý Duyệt Ninh, vùi đầu vào cổ ấm áp của bà nó, không nhịn được thút thít.</p><p>"Bà nội ơi huhu..."</p></div>
Sửa thông tin truyện
Tên truyện
Tác giả
Thể loại (csv)
Cover URL
Mô tả
Một ngày nọ, lưu lượng đang nổi Ngô Đồng lên Weibo cao giọng công khai chuyện tình yêu của mình với đỉnh lưu Khương Hành. Mọi người đều biết, Ngô Đồng giới tính là Omega nhưng lại cùng với Alpha trợ lý tên là Khương Thanh Nguyên có mối quan hệ dây dưa vô cùng mập mờ. Đám cư dân mạng ngồi hóng drama không ngại nhiều chuyện cứ thế ngồi chờ Ngô Đồng cùng Alpha kia hợp lực cắm sừng Khương Hành. Nhưng thế dell nào lại chờ được tin hai con hàng kia cắm sừng lại cậu. Trong ảnh là hình hai Alpha hàng đầu đang ôm nhau trìu mến trên giường bệnh, đôi môi mỏng của Khương Hành chạm nhẹ vào trán của Alpha kia, nếu bỏ qua về mặt giới tính thì bức ảnh này nhìn đến vô cùng hài hòa. . #Đỉnh lưu Khương Hành yêu đương AA, hai mối tình tay ba 2 A- 1 O. #Ngô Đồng đầu đội sừng rồi, bị hai tên đồng tính lừa gạt tình cảm, mỗi cái hastag sau đều bạo hơn cái hastag trước, cư dân mạng lúc đó đều hóa đá. Ngoài kia thế giới gió tanh mưa máu, trong nhà Ngô Đồng cũng mưa máu gió tanh với "tiểu tam". Khương Hành: "Tiểu Đồng, em nghe anh giải thích!" Ngô Đồng: "Chia tay!" Khương Hành: "Anh thật sự không có hôn nó..." Ngô Đồng: "Ảnh chụp rành rành như vậy, tôi có mắt đấy, tôi cũng không mù đâu. Chúng ta chia tay đi!" Khương Hành: "Nó là con ruột của chúng ta!" “???” Ngô Đồng xù lông, chỉ vào thằng "Con trai ruột" cao gần 1,9m cách mình chưa đầy năm tuổi: "Đội sừng cho tôi cũng đừng tìm lý do hoang đường như này mà giải thích chứ? Cút! Chia tay đi!" Khương Thanh Nguyên: “...” Ba đừng nói vậy, đúng thật là ba sinh con ra đó. Gọi tiếng 'ba' lâu như vậy rồi, ba thật sự để con kêu cho vui tai á hả 😀😀 Mẹ nó chứ, muốn hét lên câu cảm lạnh 😊 Khương Hành là cựu đỉnh lưu một thời- nay là giám đốc của Tập đoàn giải trí Mục Đồng, sau nhiều năm trôi qua vẫn đẹp trai lắm tiền, trong nhà có một cậu con trai cao phú soái, nhưng hắn lại vẫn còn độc thân. Vừa bước chân vào nhà liền trở thành mẹ, hai cha con vô cùng đẹp trai đứng cạnh bên nhau ngồi hưởng phú quý. Vô số Omega lùa tới như gà, miệng quàng quạc như vịt nhưng không một ai tiến cửa thành công. ... Có một ngôi mộ được chôn cất trong trái tim Khương Hành, đó là người yêu mà đến ch.ết cũng không quên, là mẹ ruột của con trai hắn, sinh mệnh của người ấy mãi mãi dừng lại ở tuổi đôi mươi. Khương Hành nghĩ rằng mình sẽ rất cô đơn và sống với con trai cho đến hết đời, nhưng lại không ngờ sẽ có một ngày hắn lại cùng con trai trở lại mười mấy năm trước. 1. AxO, con trai là con ruột Tên lúc trước: Lão bà không thừa nhận con là em ấy sinh 2. Thiết lập quay lại quá khứ, không phải thế giới song song 3. Điềm văn, giới giải trí, trùng sinh, ABO, nhẹ nhàng Tóm tắt bằng một câu: Qua một đêm tự dưng có thêm chồng con. Đặng: phần đầu thằng con hơi láo với công là có lý do, góc nhìn của m.n là người đọc nên thấy công 10/10. Nhưng với con của 2 người nó bị tiêm nhiễm bởi 7 cô 8 dì và bên ngoài. Nó không phải người đọc nó không thể hiểu hết công. Đối với nó cha Alpha của nó là 1 người bỏ bê con cái. Nói yêu ba Omega của nó mà lại nghe theo mấy bà cô ở nhà đi xem mắt (mặc dù k xem) M.n đừng thấy nó hỗn mà không thích nó, sau này mọi chuyện sẽ sáng tỏ.
Nguồn