AppTruyen
Thư viện
Cấu hình Crawler
Alpha Của Tôi Là Đỉnh Lưu Trùng Sinh
Mộc Tửu
Edit Metadata
#1
Chương1: Trùng sinh
#2
Chương2: Thiếu niên trung học lật lại nhân sinh
#3
Chương3: Cắn chớt Khương Hành
#4
Chương4: Đỉnh lưu Alpha hàng đầu
#5
Chương5: Cắn thật
#6
Chương6: Cơ bụng
#7
Chương7: Kết bạn Wechat
#8
Chương8: Mèo
#9
Chương9: Tranh chấp
#10
Chương10: Game show giải trí
#11
Chương11: Bán nghệ
#12
Chương12: Theo dõi
#13
Chương13: Hot search
#14
Chương14: Khôn ngoan và bảo vệ
#15
Chương15: Xé rách mặt
#16
Chương16: Khuấy động rắc rối trong bữa tiệc
#17
Chương17: Khương tổng câu Ngô Đồng
#18
Chương18: Chuyển nhà
#19
Chương19: Khoe chân chó
#20
Chương20: Lựa chọn
#21
Chương21: Xấu hổ
#22
Chương22: Theo dõi
#23
Chương23: Làm rõ
#24
Chương24: Gộp 3 chương
#25
Chương25: Nghi ngờ
#26
Chương26: Live stream
#27
Chương27: Đối đầu
#28
Chương28: Kết thúc
#29
Chương29: Hỏi tội
#30
Chương30: Giữ người lại
#31
Chương31: Ngọa Long Phượng Sồ
#32
Chương32: Bảo vệ
#33
Chương33: Suy đoán
#34
Chương34: Suýt nữa thì lật xe
#35
Chương35: Ký hợp đồng
#36
Chương36: Tâm động
#37
Chương37: Gặp gỡ
#38
Chương38: Hiểu lầm
#39
Chương39: Xáo trộn
#40
Chương40: Suy nghĩ quá nhiều
#41
Chương41: Suýt chút nữa bị lộ
#42
Chương42: Họp lớp
#43
Chương43: Đưa em về
#44
Chương44: Đánh dấu tạm thời
#45
Chương45: Sau khi đánh dấu
#46
Chương46: Nguyên nhân
#47
Chương47: Hồi ức
#48
Chương48: Khoảng cách
#49
Chương49: Sốt cao
#50
Chương50: Bùng nổ
#51
Chương51: Làm rõ
#52
Chương52: Tai nạn thương tích
#53
Chương53: Tâm ý
#54
Chương54: Tin tưởng
#55
Chương55: Thuyết phục
#56
Chương56: Điều trị
#57
Chương57: Bảo mẫu
#58
Chương58: Yoga
#59
Chương59: Phủ quyết
#60
Chương60: Mẹ Khương
#61
Chương61: Giữ chân
#62
Chương62: Rung động
#63
Chương63: Hỉ lạc
#64
Chương64: Giao thừa
#65
Chương65: Vạch trần
#66
Chương66: Quá khứ
#67
Chương67: Lì xì
#68
Chương68: Khai máy
#69
Chương69: Phát bệnh
#70
Chương70: Phát sinh chuyện
#71
Chương71: Đau lòng
#72
Chương72: Hỏi tội
#73
Chương73: Bùng nổ tinh thần
#74
Chương74: Ảnh chụp
#75
Chương75: Nghi ngờ
#76
Chương76: Chất vấn
#77
Chương77: Tình địch
#78
Chương78: Ăn dưa
#79
Chương79: Sáng một anh tối một anh
#80
Chương80: Scandal
#81
Chương81: Nghe lén
#82
Chương82: Hôn
#83
Chương83: Tuyết lở
#84
Chương84: Gặp nạn
#85
Chương85: Giải cứu
#86
Chương86: Cứu thoát
#87
Chương87: Tỉnh lại
#88
Chương88: Nghi ngờ
#89
Chương89: Kỳ dịch cảm
#90
Chương90: Công khai
#91
Chương91: Ngoại tình
#92
Chương92: Nghi ngờ
#93
Chương93: Xích mích
#94
Chương94: Con trai
#95
Chương95: Hỗ trợ
#96
Chương96: Nuông chiều
#97
Chương97: Hẹn hò
#98
Chương98: Kết (1)
#99
Chương99: Kết (2)
#100
Chương100: Phiên ngoại 1
#101
Chương101: Phiên ngoại 2
#102
Chương102: Phiên ngoại 3
Exit Editor
Editing #65: Chương65: Vạch trần
Save Content
Saved!
Title:
<div class="chapter-c" id="chapter-c" itemprop="articleBody"><p>Lúc đèn hoa mới sáng, đèn lồng trước biệt thự được thắp sáng, ánh sáng đỏ rực chiếu rọi câu đối do chính Khương An Vanh viết. Ánh sáng đỏ lan tỏa từng tấc đất trước cửa, nhìn theo hướng ánh sáng mờ dần, đèn đỏ thắp sáng từng ngôi nhà.</p><p>Cũng không biết ai đã bậy nó, pháo hoa rực rỡ xoáy lên không trung như một thiên thạch với những vệt dài, tiếp theo là một tiếng nổ lớn vang vọng khắp bầu trời, một cây lửa và ánh hoa bạc chiếu sáng bầu trời đêm trong vắt rực rỡ, chói mắt và rơi xuống.</p><p>Ngay lập tức, hàng chục quả pháo hoa bay lên không trung và lần lượt nổ ra.</p><p>Pháo hoa vang lên chào đón năm mới.</p><p>Thức ăn trên bàn ăn về cơ bản đã được giải quyết, con husky ngồi xổm trước cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn trong phòng khách để xem pháo hoa. Phía sau nó, Khương Hành đi ngang qua nó rót nước, Khương Thanh Nguyên khều cắn ống quần cha mình.</p><p>Khương Hành liếc nhìn bà nội Dương, Khương An Vanh và Ngô Đồng đang ngồi trên ghế sofa xem TV, còn Lý Duyệt Ninh đang ngâm nga một bài hát và làm đĩa trái cây trong bếp. Sau khi xác nhận không ai chú ý đến phía mình, hắn cúi người hỏi Khương Thanh Nguyên: "Có chuyện gì sao?"</p><p>Khương Thanh Nguyên mở miệng, buông ống quần của Khương Hành ra, quay đầu nhìn pháo hoa rực rỡ trên bầu trời, sau đó nhìn Khương Hành, một âm thanh gâu gâu phát ra từ miệng, điên cuồng hướng Khương Hành.</p><p>"Gâu!"</p><p>Ánh lửa rực rỡ phản chiếu ánh mắt Khương Hành đầy màu sắc, hắn nghĩ: "Muốn đốt pháo hoa sao?"</p><p>"Gâu!" Khương Thanh Nguyên gật đầu, cái đuôi quay tít phía sau lưng suýt chút nữa cất cánh.</p><p>Ánh mắt Khương Hành nhuộm một nụ cười.</p><p>Khương Thanh Nguyên là người lớn nhất trong thế hệ của nó, cho nên nó liền làm trưởng nhóm đội con nít từ khi còn nhỏ. Khi nó lớn lên, nó không thích chơi cùng những đứa nhỏ, nghĩ rằng chúng quá ngây thơ và ồn ào, nhưng vẫn có một tiết mục hàng năm mà nó muốn chơi, đó là đưa lũ trẻ con đi đốt pháo hoa.</p><p>Không có lý do nào khác, nó cũng thích pháo hoa và nghĩ rằng chúng đẹp.</p><p>Khương Hành cười nói: "Đi theo ta."</p><p>Khương Thanh Nguyên lớ ngớ đi theo.</p><p>Lý Duyệt Ninh đi ra khỏi phòng bếp cầm đĩa trái cây nhìn thấy Khương Hành đang đứng ở hành lang, một tay đặt trên tay nắm cửa, ra hiệu hắn đi ra ngoài, bà thấy kỳ lạ hỏi: "Khương Hành con đi đâu vậy?"</p><p>"Đi ra ngoài đốt pháo hoa." Khương Hành vừa nói vừa đẩy cửa ra, gió lạnh tràn vào, hắn buộc chặt dây mũ đầu hổ của Khương Thanh Nguyên.</p><p>Khương Thanh Nguyên vốn tưởng rằng Khương Hành định dẫn nó lái xe ra ngoài mua, nhưng Khương Hành lại đưa thẳng đến nhà kho ở phía tây.</p><p>Nhìn Khương Hành mở cửa, hai mắt Khương Thanh Nguyên đột nhiên mở to kinh ngạc.</p><p>Khương Hành lấy ra vài hộp pháo: "Ta mua trước rồi để ở đây, quả nhiên con muốn chơi, như này cũng không uổng công mua."</p><p>Lỗ tai Khương Thanh Nguyên bị ép như cánh máy bay.</p><p>Nếu bây giờ nó ở trong hình dạng con người, thì mặt nó có thể đã đỏ lên.</p><p>Cha nó nói điều này như thể cha nó hiểu rõ nó vậy.</p><p>Tuy nhiên, phải nói rằng Khương Thanh Nguyên cực kỳ vui khi thấy Khương Hành mua trước nhiều pháo hoa như vậy để ở đây.</p><p>Ở nhà không ai hút thuốc, Khương Hành quên mua bật lửa, lục lọi trong kho, cuối cùng tìm được chiếc Zippo mà người thân bán đấu giá mấy năm trước tặng trong bộ sưu tập của Khương An Vanh.</p><p>Thử lửa thấy rằng nó có thể dùng được, vì vậy hắn đi đến chỗ Khương Thanh Nguyên đang canh pháo hoa ngoài cửa.</p><p>Hắn cúi xuống tay cầm Zippo dẫn đầu nói: "Sẵn sàng chưa?”</p><p>Khương Thanh Nguyên: "Gâu!”</p><p>Chỉ cần một cú bật, Zippo lóe lửa đốt cháy dây pháo.</p><p>Ánh sáng yếu ớt của bật lửa chiếu sáng sự mềm mại ẩm ướt trong mắt Khương Hành.</p><p>"Pháo hoa được đốt cháy tối nay là một sự chào đón năm đầu tiên mà gia đình chúng ta cùng trải qua."</p><p>Khi lời nói rơi xuống, pháo hoa tràn ngập bầu trời, rực rỡ tràn đầy màu sắc, đẹp như một giấc mơ không muốn thức dậy.</p><p>Trong biệt thự, Lý Duyệt Ninh đặt đĩa trái cây lên bàn trà, ngồi bên cạnh Ngô Đồng, cùng cậu nhìn Khương Hành và con husky bên ngoài cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn của phòng khách.</p><p>Lý Duyệt Ninh cười nói: "Không biết Khương Hành lại bắt đầu hứng thú với pháo hoa từ khi nào, khi còn nhỏ nó thấy pháo hòa ồn ào nhất, cũng không muốn đi bắn pháo hoa với lũ trẻ cùng tuổi. Chê chúng ồn ào.”</p><p>Ngô Đồng nhìn chằm chằm con husky rồi thắc mắc: "Bì Đản bình thường không cho thầy Khương sắc mặt tốt, lần đầu tiên hai người gặp mặt nó đã cắn thầy Khương, sau đó mỗi lần thấy thầy chỉ liếc qua Khương một cái quan tâm... Mà thầy khương cũng không quan tâm lắm đến nó... Sao hôm nay lại cùng nó vui bẻ như vậy?"</p><p>Tuy nhiên, cậu suy nghĩ một lúc và nhớ lại rằng khi họ còn ở bàn ăn, thầy Khương đã đích thân chọn thịt cua lông hấp, bóc vỏ tôm và gọt vỏ trái cây cho husky ăn, khiến nó no đến mức gần như không thể đi được.</p><p>Như vậy cũng có thể hiểu thái độ đột nhiên xoay chuyển của con husky với thầy Khương.</p><p>TV trong phòng khách chiếm gần như toàn bộ bức tường đang phát Gala hội xuân, bởi vì tối nay vẫn còn người già, âm lượng TV được bật rất to, biệt thự đã lâu không có tiếng vang.</p><p>Ánh mắt dịu dàng và duyên dáng của Lý Duyệt Ninh rơi vào khuôn mặt xinh đẹp của Ngô Đồng.</p><p>"Pháo hoa có đẹp không?"</p><p>Ngô Đồng đang quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ chăm chú, hơi sững sờ: "Dạ? Đẹp lắm ạ.”</p><p>"Dì đang hỏi về pháo hoa." Lý Duyệt Ninh dứt khoát trêu chọc cậu: "Cháu đang nói pháo hoa đẹp, hay là người đốt pháo hoa đẹp?"</p><p>Bà đang nói về ai, không cần phải hỏi cũng biết.</p><p>Ngô Đồng mím môi, bàn tay cầm cốc nước đột nhiên siết chặt, giọng nói bị tiếng TV bóp nghẹt, nhẹ đến mức gần như không thể nghe thấy: "Là pháo hoa..."</p><p>Nói xong, cậu uống một ngụm nước để che giấu vẻ ngại ngùng của mình.</p><p>Lý Duyệt Ninh cười như không cười: "Được rồi, cháu nói chính là pháo hoa."</p><p>Bà dừng lại đến gần Ngô Đồng, tuy đã gần năm mươi tuổi nhưng đôi mắt vẫn trong veo và rõ ràng, làm một cái nhìn ranh mãnh: "Nhưng dì tin rằng người mà Khương Hành đang nhìn bây giờ chính là cháu."</p><p>“?” Ngô Đồng đột nhiên quay đầu lại.</p><p>Cậu thấy bên ngoài cửa sổ rộng từ sàn đến trần, bóng dáng thẳng tắp của Khương Hành đang đứng trong căn hộ trống trải, hơi nghiêng sang một bên, đôi mắt mềm mại có thể nhìn thấy rõ ràng từ xa đã dừng lại ở một nơi nào đó trong nhà.</p><p>Đó là nơi Ngô Đồng đang ngồi.</p><p>Thấy người mình đang nhìn trộm nhìn qua, Khương Hành cũng không né tránh, hào phóng cười dịu dàng, sau đó ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm được trang trí bằng pháo hoa như sao.</p><p>"Tiểu Đồng, dì sẽ nói cho cháu biết một bí mật." Lý Duyệt Ninh triệu hồi tâm tư của Ngô Đồng trở về.</p><p>Bà chỉ vào đôi dép bông nhỏ màu xanh lam mềm mại khô ráo mà Ngô Đồng đi: "Dép của cháu là do Khương Hành mua rồi cất vào tủ giày của dì mấy ngày trước đấy."</p><p>Thấy Ngô Đồng nhất thời không phản ứng lại ý tứ trong lời nói của mình, Lý Duyệt Ninh kiên nhẫn gật đầu: "Thật ra mấy ngày trước Khương Hành đã hạ quyết định việc cháu đến nhà đón năm mới rồi, ngay cả dép lê của cháu cũng đã chuẩn bị sẵn.”</p><p>Ngô Đồng ngạc nhiên: "Chuyện này sao có thể... Không phải tối nay dì Lý gọi điện thoại cho cháu rồi mời cháu qua sao?”</p><p>"Nói vậy cũng không sai." Lý Duyệt Ninh nói đầy ẩn ý: "Nhưng đến lúc đó, chuyện đã do thằng nhóc sắp đặt, dì không thể không gọi điện cho cháu."</p><p>Ngô Đồng càng thêm bối rối.</p><p>"Nói ra thì cũng buồn cười, thằng nhóc này đã diễn xuất nhiều năm như vậy, mà giờ lại diễn trước mặt dì rồi." Lý Duyệt Ninh thở dài: "Chiều nay nó về nhà một mình, dì hỏi nó không đưa Tiểu Đồng về sao? Thằng nhóc này dụ dì từng bước một để gọi điện thoại cho cháu kêu cháu đến."</p><p>"Nó ấy à, đúng là khẩu thị tâm phi, rõ ràng muốn cháu tới, nhưng lại giả vờ như không muốn chút nào." Lý Duyệt Ninh nói: "Dì còn không biết mấy lời nói kia của nó đều là hố sao? Nhưng dì cũng thích Tiểu Đồng, dì cũng muốn cháu đến đây cùng đón năm mới, cho dù biết lời nói của con trai mình có hố nhưng vẫn phải nhảy xuống thuận thuyền gọi cháu qua.”</p><p>Lý Duyệt Ninh khoanh tay trước ngực, khinh thường liếc nhìn Khương Hành trong sân.</p><p>"Khương Hành đòi đấu với dì sao, xin lỗi đi. Nó được dì nuôi lớn đấy. Dì còn không biết trong lòng nó nghĩ gì sao. Buổi chiều khi nó về nhà còn không cả cởi áo khoác hay thay dép, còn không phải chờ rời khỏi đây đến đón cháu sao?”</p><p>Khi Ngô Đồng nghe thấy lời này, đầu óc bỗng chốc không thể xoay chuyển được gì.</p><p>"Nhưng..." Ngô Đồng sững sờ, gần như tự lẩm bẩm: "Tại sao thầy Khương lại muốn ăn mừng năm mới với cháu?"</p><p>Lý Duyệt Ninh đột nhiên quay sang nhìn cậu, đột nhiên nhìn chằm chằm vào mặt Ngô Đồng với ánh mắt trịnh trọng. Ngô Đồng dường như nhận ra điều gì đó, trái tim gần như nhảy ra khỏi lồng ngực trong nháy mắt, nhịp đập dữ dội của máu gần như khiến cả người run rẩy.</p><p>"Câu trả lời cho câu hỏi này không phải rất đơn giản sao?" Lý Duyệt Ninh khẽ mỉm cười: "Nó thích cháu đó.”</p><p>Khoảnh khắc đó, dường như cả thế giới đều yên tĩnh, tất cả sự hối hả và nhộn nhịp dần dần trôi đi, chỉ còn lại tiếng "Nó thích cháu" của Lý Duyệt Ninh như thể nó vẫn còn vang vọng bên tai, giọng nói xen lẫn với những lời nói mềm mại nhẹ nhàng làm rung chuyển màng nhĩ.</p><p>Pháo hoa bên ngoài cửa sổ bay lên trời dường như là một lưỡi đao phá sáng chia cắt bầu trời đêm yên tĩnh, trong phút chốc, bức màn đêm màu xanh thẫm dường như nhìn thấy mặt trời, chiếu sáng vạn vật trên thế giới trong nháy mắt.</p><p>Ánh sáng chói mắt, Ngô Đồng đã lâu không hồi thần lại, cười khô khan nói: "Dì Lý nói đùa rồi, làm sao có thể chứ?”</p><p>Khương Hành đối với cậu mà nói là tồn tại không thể với tới, có lẽ trong lòng rất nhiều người là vậy.</p><p>Soái khí và tao nhã, dường như là một chàng tiên không dính chút pháo hoa nhân gian ở trên chín tầng trời, như thể không chạm vào bảy cảm xúc và sáu d*c v*ng của thế giới.</p><p>Tuy nhiên, sau khi nghe những lời này của Lý Duyệt Ninh, trong lòng Ngô Đồng có một tia hy vọng mờ nhạt, nhưng lại có chút không chắc chắn.</p><p>Sẽ là mình sao? Nhưng làm sao có thể là mình được, sao mình có thể may mắn như vậy?</p><p>"Dì nói rồi, con trai do dì sinh ra, dì hiểu nó." Lý Duyệt Ninh mỉm cười, đôi mắt đẹp hơi nheo lại, như đang nhìn quá khứ xa xôi.</p><p>"Về phương diện này, nó gần như giống hệt cha nó." Lý Duyệt Ninh nói: "Khi dì và An Vanh xác nhận mối quan hệ vào mùa đông, cách đêm giao thừa người nhà tụ họp không xa, ông ấy gấp đến mức không thể chờ đợi được mà muốn đưa dì về nhà giới thiệu với gia đình, bạn bè và thậm chí cả giáo viên của ông ấy."</p><p>"Khương Hành hôm nay lại giống hệt An Vanh hơn 20 năm trước." Lý Duyệt Ninh mỉm cười nói: "Nó muốn đưa cháu về nhà và chính thức giới thiệu cháu với chú dì, mặc dù nó có thể chưa chính thức bày tỏ tấm lòng của mình với cháu, nhưng dì tin rằng ngày này sẽ không còn xa đâu.”</p><p>Nói xong, Lý Duyệt Ninh hốt hoảng che miệng.</p><p>"Chờ đã, có phải dì đã nói ra cái gì không nên nói rồi không?”</p><p>____</p><p>Một vài tiếng pháo nổ trong chớp mắt.</p><p>Sau khi xem màn trình diễn pháo hoa tư nhân, Khương Thanh Nguyên bị gió lạnh thổi qua, nước mũi gần như chảy ra, nó run rẩy trở về nhà, để Khương Hành dọn dẹp đống lộn xộn.</p><p>Sau khi dọn dẹp rác trên mặt đất, ngay khi Khương Hành quay đầu lại đã nhìn thấy bóng dáng của bà nội Dương dưới chiếc đèn lồng đỏ ở cửa biệt thự.</p><p>"Bà nội Dương, bên ngoài nhà lạnh lắm, mau vào trong thôi." Khương Hành nói.</p><p>"Không sao, trong nhà nóng quá, bà không quen nên ra ngoài thổi gió cho thoải mái hơn."</p><p>Bà nội Dương vừa nói vừa chậm rãi đi về phía Khương Hành, hắn vội vàng đi lên phía trước giúp bà.</p><p>Nhìn thấy hắn đứng trước mặt, bà nội Dương ngước đôi mắt đục ngầu lên, nhìn chằm chằm vào Alpha cao lớn trước mặt.</p><p>"Tiểu Hành... Bà có thể nói cho cháu nghe một chút về chuyện của Tiểu Đồng không?”</p></div>
Sửa thông tin truyện
Tên truyện
Tác giả
Thể loại (csv)
Cover URL
Mô tả
Một ngày nọ, lưu lượng đang nổi Ngô Đồng lên Weibo cao giọng công khai chuyện tình yêu của mình với đỉnh lưu Khương Hành. Mọi người đều biết, Ngô Đồng giới tính là Omega nhưng lại cùng với Alpha trợ lý tên là Khương Thanh Nguyên có mối quan hệ dây dưa vô cùng mập mờ. Đám cư dân mạng ngồi hóng drama không ngại nhiều chuyện cứ thế ngồi chờ Ngô Đồng cùng Alpha kia hợp lực cắm sừng Khương Hành. Nhưng thế dell nào lại chờ được tin hai con hàng kia cắm sừng lại cậu. Trong ảnh là hình hai Alpha hàng đầu đang ôm nhau trìu mến trên giường bệnh, đôi môi mỏng của Khương Hành chạm nhẹ vào trán của Alpha kia, nếu bỏ qua về mặt giới tính thì bức ảnh này nhìn đến vô cùng hài hòa. . #Đỉnh lưu Khương Hành yêu đương AA, hai mối tình tay ba 2 A- 1 O. #Ngô Đồng đầu đội sừng rồi, bị hai tên đồng tính lừa gạt tình cảm, mỗi cái hastag sau đều bạo hơn cái hastag trước, cư dân mạng lúc đó đều hóa đá. Ngoài kia thế giới gió tanh mưa máu, trong nhà Ngô Đồng cũng mưa máu gió tanh với "tiểu tam". Khương Hành: "Tiểu Đồng, em nghe anh giải thích!" Ngô Đồng: "Chia tay!" Khương Hành: "Anh thật sự không có hôn nó..." Ngô Đồng: "Ảnh chụp rành rành như vậy, tôi có mắt đấy, tôi cũng không mù đâu. Chúng ta chia tay đi!" Khương Hành: "Nó là con ruột của chúng ta!" “???” Ngô Đồng xù lông, chỉ vào thằng "Con trai ruột" cao gần 1,9m cách mình chưa đầy năm tuổi: "Đội sừng cho tôi cũng đừng tìm lý do hoang đường như này mà giải thích chứ? Cút! Chia tay đi!" Khương Thanh Nguyên: “...” Ba đừng nói vậy, đúng thật là ba sinh con ra đó. Gọi tiếng 'ba' lâu như vậy rồi, ba thật sự để con kêu cho vui tai á hả 😀😀 Mẹ nó chứ, muốn hét lên câu cảm lạnh 😊 Khương Hành là cựu đỉnh lưu một thời- nay là giám đốc của Tập đoàn giải trí Mục Đồng, sau nhiều năm trôi qua vẫn đẹp trai lắm tiền, trong nhà có một cậu con trai cao phú soái, nhưng hắn lại vẫn còn độc thân. Vừa bước chân vào nhà liền trở thành mẹ, hai cha con vô cùng đẹp trai đứng cạnh bên nhau ngồi hưởng phú quý. Vô số Omega lùa tới như gà, miệng quàng quạc như vịt nhưng không một ai tiến cửa thành công. ... Có một ngôi mộ được chôn cất trong trái tim Khương Hành, đó là người yêu mà đến ch.ết cũng không quên, là mẹ ruột của con trai hắn, sinh mệnh của người ấy mãi mãi dừng lại ở tuổi đôi mươi. Khương Hành nghĩ rằng mình sẽ rất cô đơn và sống với con trai cho đến hết đời, nhưng lại không ngờ sẽ có một ngày hắn lại cùng con trai trở lại mười mấy năm trước. 1. AxO, con trai là con ruột Tên lúc trước: Lão bà không thừa nhận con là em ấy sinh 2. Thiết lập quay lại quá khứ, không phải thế giới song song 3. Điềm văn, giới giải trí, trùng sinh, ABO, nhẹ nhàng Tóm tắt bằng một câu: Qua một đêm tự dưng có thêm chồng con. Đặng: phần đầu thằng con hơi láo với công là có lý do, góc nhìn của m.n là người đọc nên thấy công 10/10. Nhưng với con của 2 người nó bị tiêm nhiễm bởi 7 cô 8 dì và bên ngoài. Nó không phải người đọc nó không thể hiểu hết công. Đối với nó cha Alpha của nó là 1 người bỏ bê con cái. Nói yêu ba Omega của nó mà lại nghe theo mấy bà cô ở nhà đi xem mắt (mặc dù k xem) M.n đừng thấy nó hỗn mà không thích nó, sau này mọi chuyện sẽ sáng tỏ.
Nguồn