AppTruyen
Thư viện
Cấu hình Crawler
[Mitake] Song Song
Jenicas
Edit Metadata
#1
Chương 1: Gặp lại.
#2
Chương 2: Nhận ra.
#3
Chương 3: Sự thật về Phạm Thiên.
#4
Chương 4: Ngủ.
#5
Chương 5: Chăm sóc.
#6
Chương 6: Ném.
#7
Chương 7: Không đồng ý, liền có cách khiến van xin.
#8
Chương 8: Sợ.
#9
Chương 9: Hành hạ.
#10
Chương 10: Khám.
#11
Chương 11: "Michi."
#12
Chương 12: Mạn Uyển.
#13
Chương 13: Ryoko.
#14
Chương 14: Em là người đầu tiên.
#15
Chương 15: Muốn Takemichi ở bên không phải để phục vụ.
#16
Chương 16: Bắt đầu.
#17
Chương 17
#18
Chương 18: Tôi chán ghét với loại chủ động. Em chống trả tôi, tôi rất thích.
#19
Chương 19: Gặp lại Chifuyu.
#20
Chương 20: Mikey, anh sẽ mãi không rời xa được em đâu.
#21
Chương 21: Thuớc phim và cuộc đời của Manjiro, Takemichi.
#22
Chương 22: Không dùng sự ngon ngọt để hắn cưng chiều, mà dùng nó để trốn thoát.
#23
Chương 23: Ở bên cạnh tôi, là người của tôi thì sẽ an toàn.
#24
Chương 24: Nhà hàng thủy cung.
#25
Chương 25: Chủ động.
#26
Chương 26: Trốn thoát.
#27
Chương 27: Có Takemichi, những người khác chẳng là gì với Mikey.
#28
Chương 28: Phát hiện.
#29
Chương 29: Còn được thì quan tâm, đừng để mất đi rồi hối tiếc.
#30
Chương 30: Về.
#31
Chương 31: Hơi ấm.
#32
Chương 32: Vấp.
#33
Chương 33: Anh dâu nhỏ.
#34
Chương 34: Ruy.
#35
Chương 35: Fujigawa Kaashi.
#36
Chương 36: Điên.
#37
Chương 37: Shimizu Sae.
#38
Chương 38
#39
Chương 39: Giúp
#40
Chương 40
Exit Editor
Editing #36: Chương 36: Điên.
Save Content
Saved!
Title:
<div class="truyen">Takemichi thực sự thấy Mikey cũng quá phiền đi rồi. Chỉ là tay không cử động được nhiều thôi mà, có đến nỗi việc gì cũng cần cậu giúp không.<br/><br/>Từ việc uống nước, lấy đồ đạc - cái gì cũng đến tay cậu. Đỉnh điểm nhất là hắn không thuận tay trái, ăn uống vô cùng khó, Takemichi đến nỗi phải đút cho gã.<br/><br/>Thiếu niên đột nhiên nổi điên, khó chịu vô cùng. Đặt mạnh bát cơm xuống bàn đứng bật dậy<br/><br/>"Mẹ nó Mikey-kun. Mày không ăn được thì nhịn đi!! Tao không làm cái trò này!"<br/><br/>Anh ngơ ngác nhìn cậu, có vẻ đến giới hạn rồi. Cũng chẳng đùa cợt nữa, tự mình ăn. Takemichi một lúc lâu mới xuống, định bụng dọn dẹp bát đũa. Chỉ thấy Mikey đã tống hết vào máy rửa. Tên này vậy mà vẫn dọn dẹp được, đùa cậu đó à<br/><br/>"Sao mày vẫn dọn dẹp được?"<br/><br/>Hắn đi đến khoác tay lên vai thiếu niên, cười ha ha<br/><br/>"Tôi đùa em chút mà!"<br/><br/>"Hừ, tránh ra!"<br/><br/>Cậu hất tay anh, đi lên lầu. Sau khi thay băng và khử trùng vết thương cho Mikey liền đi tắm. Cả ngày mệt mỏi, được ngâm mình trong bồn nước nóng quả thoải mái. Sau khi ra ngoài đã thấy người kia ngủ say, dù cho bây giờ chỉ có hơn chín giờ rưỡi tối.<br/><br/>Takemichi thở dài, đi đến cửa sổ kéo rèm lại, tắt điện rồi cũng lên giường ngủ.<br/><br/>Cả ngày hôm sau cả hai cũng chỉ ngồi lì ở phòng, đến giờ ăn thì ăn, ăn xong lại ngủ, vô cùng chán.<br/><br/>Phạm Thiên lúc này không có thủ lĩnh cứ loạn cào cào hết lên, nhất là anh em Haitani. Sanzu thì nổi điên vì tất cả mọi thứ, gã luôn miệng chửi bới mặc cho người đó có là ai. Còn về Koko, anh cực kì mệt mỏi vì công việc của Mikey đổ hết lên đầu mình.<br/><br/>Kakuchou thì bị trấn thương do vụ đánh bom gần đây, anh là người thực hiện nó, cùng với đó là vài tên thuộc hạ. Thế nhưng không may lại bị bỏng nặng, vẫn đang được điều trị trong bệnh viện. Hai tên già kia thì đi làm ăn, bàn việc hợp tác.<br/><br/>Mikey mặc kệ cho lũ cấp dưới khổ sở, bản thân ở nhà an dưỡng bệnh, lại còn được người thương chăm sóc.<br/><br/>Buổi chiều tối Takemichi ra ngoài đi siêu thị, muốn mua chút đồ ăn tẩm bổ cho anh, bởi muốn vết thương mau lành.<br/><br/>Thế nhưng đến gần mười rưỡi tối cậu mới vác mặt về, Mikey lúc này đã ăn rồi, ngồi ở phòng khách đợi cậu. Tiếng mở cửa vang lên, chưa kịp nhận thức tính hình vội trách móc<br/><br/>"Em làm cái gì giờ này mới về?"<br/><br/>"Làm cái gì hả, làm cái gì anh đi mà hỏi Ryoko. Anh đi mà hỏi."<br/><br/>Giọng nói mệt mỏi của cậu làm hắn hoang mang, ngoảnh mặt lại thấy thiếu niên cả người tuyết và máu hoà lẫn với nhau. Lại nghe cái tên Ryoko, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? "Takemichi!? Em sao thế này!?"<br/><br/>Khuôn mặt cậu đỏ ửng vì lạnh, lại có hai vết cào rướm máu trên má. Trên quần áo có dính rất nhiều máu, nhưng vừa nhìn đã biết nó không phải của cậu.<br/><br/>Ba tiếng trước.<br/><br/>Takemichi vừa ra khỏi siêu thị, vừa mở dù lên đi được một đoạn liền bị hai tên to con túm lấy tay kéo vào con hẻm gần đó.<br/><br/>Cậu hôm nay đã rất bực mình, trong người là đang bực bội. Lập tức gấp ô lại đánh người, bản thân tưởng tượng người kia là tên khốn Mikey, chỉ biết vung tay tới tấp.<br/><br/>Đến khi giằng qua giằng lại, dù cũng hỏng. Từ đâu ra nhặt được một chiếc búa, hai tên kia đã nằm dưới nền tuyết mỏng. Đằng sau lại có tiếng phụ nữ vang lên<br/><br/>"Cậu khác quá nhỉ, Hanagaki."<br/><br/>Ryoko nhanh chóng giật mình khi cậu quay đầu lại, ánh mắt tràn đầy sát khí, trên tay cầm búa nhanh chóng lao đến<br/><br/>"Cô đây rồi, tôi biết ngay mà! Ryoko nhỉ, ngày này năm sau là ngày dỗ của cô đấy!"<br/><br/>Cô ta nhanh chóng tránh qua một bên, tung một cước đá chiếc búa trên tay cậu rơi ra. Cả hai lao vào cấu xé, móng tay dài của Ryoko cào lên khuôn mặt cậu. Takemichi cũng chẳng vừa, đẩy người phụ nữ xuống đất. <br/><br/>Đầu Ryoko đập vào tường, choáng váng chưa kịp nhận thức, Takemichi nhanh chóng nhặt búa lên, đưa tay đập mạnh vào đầu. Không đủ chết nhưng ít nhất cũng đã ngất đi. <br/><br/>Cậu lúc này bình tĩnh lại, đưa tay sờ lên vết cào, quả là đau rát. Chậm rãi nhặt thực phẩm bỏ lại vào túi, bước về Mạn Uyển. Takemichi hôm nay quả nhiên là bị Mikey đùa quá trớn, cảm xúc trong người đã đến cực hạn. Có người gây chuyện lập tức xả hết chúng ra.</div>
Sửa thông tin truyện
Tên truyện
Tác giả
Thể loại (csv)
Cover URL
Mô tả
Nguồn