AppTruyen
Thư viện
Cấu hình Crawler
[Mitake] Song Song
Jenicas
Edit Metadata
#1
Chương 1: Gặp lại.
#2
Chương 2: Nhận ra.
#3
Chương 3: Sự thật về Phạm Thiên.
#4
Chương 4: Ngủ.
#5
Chương 5: Chăm sóc.
#6
Chương 6: Ném.
#7
Chương 7: Không đồng ý, liền có cách khiến van xin.
#8
Chương 8: Sợ.
#9
Chương 9: Hành hạ.
#10
Chương 10: Khám.
#11
Chương 11: "Michi."
#12
Chương 12: Mạn Uyển.
#13
Chương 13: Ryoko.
#14
Chương 14: Em là người đầu tiên.
#15
Chương 15: Muốn Takemichi ở bên không phải để phục vụ.
#16
Chương 16: Bắt đầu.
#17
Chương 17
#18
Chương 18: Tôi chán ghét với loại chủ động. Em chống trả tôi, tôi rất thích.
#19
Chương 19: Gặp lại Chifuyu.
#20
Chương 20: Mikey, anh sẽ mãi không rời xa được em đâu.
#21
Chương 21: Thuớc phim và cuộc đời của Manjiro, Takemichi.
#22
Chương 22: Không dùng sự ngon ngọt để hắn cưng chiều, mà dùng nó để trốn thoát.
#23
Chương 23: Ở bên cạnh tôi, là người của tôi thì sẽ an toàn.
#24
Chương 24: Nhà hàng thủy cung.
#25
Chương 25: Chủ động.
#26
Chương 26: Trốn thoát.
#27
Chương 27: Có Takemichi, những người khác chẳng là gì với Mikey.
#28
Chương 28: Phát hiện.
#29
Chương 29: Còn được thì quan tâm, đừng để mất đi rồi hối tiếc.
#30
Chương 30: Về.
#31
Chương 31: Hơi ấm.
#32
Chương 32: Vấp.
#33
Chương 33: Anh dâu nhỏ.
#34
Chương 34: Ruy.
#35
Chương 35: Fujigawa Kaashi.
#36
Chương 36: Điên.
#37
Chương 37: Shimizu Sae.
#38
Chương 38
#39
Chương 39: Giúp
#40
Chương 40
Exit Editor
Editing #34: Chương 34: Ruy.
Save Content
Saved!
Title:
<div class="truyen">Suốt hơn một tháng qua Mikey thực sự chỉ quanh quẩn bên cạnh Takemichi, cậu cũng khá bất ngờ khi chỉ vì cậu bị thương nhẹ mà lại chịu ở lại chăm sóc. Cậu vẫn nghĩ giờ cũng chỉ là mối quan hệ giường chiếu, cả tháng trời không được động chạm hắn đáng ra phải bỏ cậu đi rồi mới phải.<br/><br/>Hơn nữa, do cậu cố tình bỏ trốn mà mới ra nông nỗi này, có lẽ theo nhẽ thường tình thì hắn phải mặc kệ cậu rồi.<br/><br/>Mikey cảm thấy ở bên thiếu niên này thật sự như một liều thuốc an thần vậy, thật sự thì, lâu lâu mệt mỏi anh vẫn luôn gọi Takemichi là fluoxetine¹. Takemichi cũng không quan tâm, lâu lâu lại thành quen mà lên tiếng đáp lại.<br/><br/>Anh chỉ thầm nghĩ, nếu được hạnh phúc như này mãi mãi thì tốt biết bao. Chỉ là bản thân đã đi vào con đường này rồi, với một người như Takemichi khó mà chấp nhận. Phải chăng gã không bước vào trong nó, gặp lại được cậu, thì có lẽ giờ đã trở thành-<br/><br/>"Mikey-kun! Nhìn xem, tao đi lại được rồi!" <br/><br/>Hắn đang nhâm nhi tách cafe trên tầng thượng thì Takemichi chạy lên, thấy cậu đi đứng bình thường cùng vẻ mặt hớn hở ấy, đã rất lâu rồi từ khi ở đây Mikey không nhìn thấy nó<br/><br/>"Cẩn thận chút, mới đi lại được mà đúng không."<br/><br/>Đã là đầu tháng mười hai, trời đã chuyển lạnh đủ để người ta phải mua những chiếc áo len, áo khoác dày để làm ấm cơ thể. Đợt gió thổi khe khẽ lúc này cũng đủ làm cậu run lên<br/><br/>"Trời vào đông rồi, sao lên đây làm gì cho lạnh, xuống đi."<br/><br/>Takemichi nói rồi nhanh chóng đi xuống, Mikey nghĩ nếu chân cậu đi được rồi, cả tháng cũng chỉ ru rú ở đây, có lẽ nên ra ngoài cho khoả khuây tinh thần. <br/><br/>Vả lại, anh thấy tóc cậu dài ra rồi, nó dài tới gáy, rồi xù xù và cụp vào.<br/><br/>Takemichi vừa hay đi chuẩn bị bữa tối, Mikey đi vào khoác vai cậu<br/><br/>"Chân đi được rồi, có muốn ra ngoài ăn tối không."<br/><br/>"Thật sao!?" Thiếu niên ánh mắt sáng rực, tắt vòi nước đang rửa rau đi.<br/><br/>Hắn chỉ cười mỉm, xoa đầu thiếu niên rồi đi lên lầu. Takemichi nghe được ra ngoài thì vui lắm, ở trong đây, ngày ngày nhìn mặt tên này ngán ngẩm lắm rồi. Lại nghĩ, chẳng biết khi nào thì thoát khỏi hắn.<br/><br/>Cậu mặc áo len rồi khoác thêm chiếc áo măng tô ra bên ngoài, theo Mikey lên xe. <br/><br/>Đúng thật là, cảm giác được đi ra ngoài hít thở không khí rất sảng khoái. Chí ít thì cậu cảm thấy vậy.<br/><br/>Mikey đưa cậu đến một nhà hàng khá sang trọng, mà phải thôi, cậu có mơ cũng chưa từng nghĩ được bước chân vào mấy chỗ như vậy. <br/><br/>Biết Takemichi thích ngồi bên cửa sổ, và cả hai đều không muốn bị chú ý nên hắn chọn bàn gần phía góc.<br/><br/>Một lúc sau đồ ăn cũng lên hết, Takemichi cẩn thận cắt miếng bò bít - tết thành miếng nhỏ, vị sốt đậm đà hoà tan trong miệng cậu. Vẻ mặt hạnh phúc ấy đều được Mikey bắt trọn.<br/><br/>Cả hai vừa ăn vừa nói chuyện, cũng chỉ đơn giản là anh hỏi cậu có thích nơi này không, đồ ăn thế nào. Chỉ khoảng hai mươi phút sau, đột nhiên Mikey đứng bật dậy<br/><br/>"Takemichi, mau lên, đi vào đây!"<br/><br/>Thiếu niên đang ngơ ngác, định hỏi tại sao thì hắn đã nói tiếp "Mau lên! Đứng dậy!!"<br/><br/>Takemichi đi theo hắn, ở phía đằng sau bàn ăn cậu có một cánh cửa nhỏ, gã kéo cậu vào đó, khoá cửa lại, lại lấy điện thoại ra<br/><br/>"Sanzu, đến đây mau, nhà hàng Shikamaru. Người của Ruy đang ở đây."<br/><br/>"Có cần đám Haitani tới không?"<br/><br/>"Không cần, tao không thấy nó đâu, chỉ là đám thuộc hạ thôi. Mày cử cỡ sáu, bảy thằng đến là được rồi."<br/><br/>Mikey tắt máy, lại cẩn thận mở cửa ngó ra phía ngoài. Bên ngoài vẫn rất yên ổn, chỉ là lũ người đó đang đi loanh quanh đây<br/><br/>"Mẹ kiếp, đánh hơi nhanh nhỉ. Mày phá hỏng bữa tối của tao rồi, Ruy à!"<br/><br/>Takemichi ngơ ngác, chẳng hiểu chuyện gì xảy ra. Mikey đột nhiên giật thót, đóng sầm cửa khoá lại, kéo tay cậu đi lòng vòng, lại tới một căn phòng nhỏ hẹp khác<br/><br/>"Này, có chuyện gì vậy?"<br/><br/>"Là đám người của Ruy, hắn là kẻ thù của tôi, lần trước đụng mặt hắn tôi suýt chết rồi. Lần này may mắn chỉ có thuộc hạ thôi, tôi không lo. Nhưng có em ở đây tôi không mạo hiểm được."<br/><br/>Thiếu niên chẳng biết gã tên Ruy kia là ai cả, cũng chẳng quan tâm kẻ thù của Phạm Thiên. Cậu hiện giờ chỉ cảm thấy mình giống như gánh nặng vậy.<br/><br/>____________¹: Fluoxetine, còn có tên thương mại là Prozac và Sarafem cùng một số tên khác, là một thuốc chống trầm cảm thuộc nhóm chất ức chế tái hấp thu serotonin chọn lọc. Chúng được sử dụng để điều trị rối loạn trầm cảm chính, rối loạn ám ảnh cưỡng chế, rối loạn thần kinh bulimia, rối loạn hoảng loạn.<br/><br/>____________Jenicas.</div>
Sửa thông tin truyện
Tên truyện
Tác giả
Thể loại (csv)
Cover URL
Mô tả
Nguồn