AppTruyen
Thư viện
Cấu hình Crawler
[Mitake] Song Song
Jenicas
Edit Metadata
#1
Chương 1: Gặp lại.
#2
Chương 2: Nhận ra.
#3
Chương 3: Sự thật về Phạm Thiên.
#4
Chương 4: Ngủ.
#5
Chương 5: Chăm sóc.
#6
Chương 6: Ném.
#7
Chương 7: Không đồng ý, liền có cách khiến van xin.
#8
Chương 8: Sợ.
#9
Chương 9: Hành hạ.
#10
Chương 10: Khám.
#11
Chương 11: "Michi."
#12
Chương 12: Mạn Uyển.
#13
Chương 13: Ryoko.
#14
Chương 14: Em là người đầu tiên.
#15
Chương 15: Muốn Takemichi ở bên không phải để phục vụ.
#16
Chương 16: Bắt đầu.
#17
Chương 17
#18
Chương 18: Tôi chán ghét với loại chủ động. Em chống trả tôi, tôi rất thích.
#19
Chương 19: Gặp lại Chifuyu.
#20
Chương 20: Mikey, anh sẽ mãi không rời xa được em đâu.
#21
Chương 21: Thuớc phim và cuộc đời của Manjiro, Takemichi.
#22
Chương 22: Không dùng sự ngon ngọt để hắn cưng chiều, mà dùng nó để trốn thoát.
#23
Chương 23: Ở bên cạnh tôi, là người của tôi thì sẽ an toàn.
#24
Chương 24: Nhà hàng thủy cung.
#25
Chương 25: Chủ động.
#26
Chương 26: Trốn thoát.
#27
Chương 27: Có Takemichi, những người khác chẳng là gì với Mikey.
#28
Chương 28: Phát hiện.
#29
Chương 29: Còn được thì quan tâm, đừng để mất đi rồi hối tiếc.
#30
Chương 30: Về.
#31
Chương 31: Hơi ấm.
#32
Chương 32: Vấp.
#33
Chương 33: Anh dâu nhỏ.
#34
Chương 34: Ruy.
#35
Chương 35: Fujigawa Kaashi.
#36
Chương 36: Điên.
#37
Chương 37: Shimizu Sae.
#38
Chương 38
#39
Chương 39: Giúp
#40
Chương 40
Exit Editor
Editing #18: Chương 18: Tôi chán ghét với loại chủ động. Em chống trả tôi, tôi rất thích.
Save Content
Saved!
Title:
<div class="truyen">Takemichi sáng hôm sau tỉnh lại, đã nhận ra bản thân đang ở Mạn Uyển, tên khốn đó thế nào cũng không tha cho cậu.<br/><br/>Takemichi đi tới cửa sổ sát đất, kéo rèm sang bên cạnh, ánh nắng mặt trời liền thi nhau chen chúc vào gian phòng. Cậu đứng thờ thẫn ở đó một lúc, sau lưng lại có tiếng mở cửa.<br/><br/>Cậu chán chường chẳng muốn quay lại, Mikey là dẫn theo vị bác sĩ riêng của mình tới<br/><br/>"Dậy rồi sao, mau lại đây."<br/><br/>Thiếu niên lúc này mới quay mặt lại, Kaashi lúc bắt gặp ánh mắt màu xanh dương quen thuộc kia, nhưng nó không còn sáng lạn như lần trước nữa, mà đầy tăm tối, bi thương...<br/><br/>Hắn đi đến cửa sổ kéo rèm sang hai bên, mở cửa bước ra ngoài ban công đứng<br/><br/>"Này, muốn trốn tránh à? Vào mà xem cậu đối xử thế nào với tình nhân kìa!?"<br/><br/>Mikey không phải không nghe tiếng, cố tình vẫn đứng bên ngoài. Vị bác sĩ trẻ cũng không thèm để tâm, sờ lên vết hằn tím ở cổ Takemichi, cậu phát giác liền nhăn mặt<br/><br/>"Đau lắm không?"<br/><br/>"Đau."<br/><br/>Kaashi đo nhiệt độ cho cậu, xong lấy ra bộ đo huyết áp, cuốn lên bắp tay Takemichi<br/><br/>"Ổn rồi, cậu chỉ bị kiệt sức chút thôi, nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏe. Vết thương ở cổ trước khi đi ngủ bôi thuốc mỡ."<br/><br/>Anh cất lại đồ vào cặp, để lên bàn một tuýp thuốc. Không nói không rằng rời đi. Takemichi vào nhà tắm vệ sinh cá nhân, chán nản không biết làm gì, ngồi một góc trên giường.<br/><br/>Mikey lúc này mới đi vào, cũng đem một bên rèm cửa kéo lại. Đi đến bổ nhào lên người thiếu niên, Takemichi đổ ngã xuống đệm, mặt quay sang một bên, không nhìn lấy anh một cái.<br/><br/>Hắn hết kiên nhẫn, đưa tay ép khuôn mặt cậu đối mặt mình, Takemichi lần này không có trốn, nhìn thẳng vào đôi mắt thâm đen kia. Cả hai im lặng, rốt cuộc vẫn là Takemichi bị động, rơi nước mắt khóc mè nheo.<br/><br/>Mikey ôm lấy thiếu niên, hôn lên giọt nước mắt mặn nồng kia, Takemichi dùng chút sức bé nhỏ đẩy ra, không được<br/><br/>"Anh, tại sao lại bắt ép tôi ở bên anh theo cách này? Mikey-kun, tôi không phải sinh ra để phục vụ anh!"<br/><br/>Hắn biết, hắn biết. Hắn không muốn Takemichi ở cạnh bên mình để phục vụ, mà muốn ch-<br/><br/>"Hôm qua tôi không kiểm soát được, em đừng để bụng." Nghĩ thế nào, Mikey vẫn không thể thốt ra.<br/><br/>Cậu đưa tay quẹt nước mắt, đẩy người bên trên ra "Tôi không muốn, anh hở một chút liền đánh tôi, anh xem tôi là thứ gì vậy Mikey-kun? Tôi cũng là người bằng da bằng thịt!! Anh là vì sao muốn giữ tôi lại bên cạnh hả!!!?"<br/><br/>Takemichi như điên lên, lao đến đánh vào người anh, hết đánh lại tát, tát xong lại lấy gối đập xuống. Dĩ nhiên, Mikey nằm chịu trận, đợi đến khi thiếu niên thở hồng hộc, ngồi dậy mới trả lời<br/><br/>"Trước kia, tình nhân của tôi đều là những người chủ động, tôi đã quá chán ghét nó. Từ khi gặp lại em, em là người đầu tiên chống trả tôi, em ở dưới thân tôi, loại cảm giác ấy rất thích."<br/><br/>Takemichi nhìn người đàn ông nằm trên đệm, đứng dậy quát rồi bỏ ra ngoài<br/><br/>"Anh nghe cho rõ đây, Sano Manjiro! Tôi, không phải công cụ thoả mãn tình dục của anh!!!"<br/><br/>Song đóng sầm cửa lại, tiếng động quả thực rất lớn, Mikey nằm lì trên giường, lời nói vừa rồi là thật tâm, nhưng chỉ là một trong nhiều lí do muốn giữ cậu ở lại.<br/><br/>Takemichi bực bội, làm gì cũng tức điên, quả nhiên, ở trong một căn nhà với tên khốn đó, không thoải mái<br/><br/>Cậu ra ngoài vườn, có ghế ngồi bằng gỗ, khắc hoạ rất đẹp, không chỉ vậy, bên cạnh Takemichi còn có một cái xích đu được cố định vào thân cây lớn.<br/><br/>Thiếu niên cảm thấy chóng mặt, không muốn lắc lư qua lại, ngồi im trên ghế, mặc cho trời đang nổi nắng.</div>
Sửa thông tin truyện
Tên truyện
Tác giả
Thể loại (csv)
Cover URL
Mô tả
Nguồn